Mây trắng trôi hờ hững, gió mát thổi vi vu. 

Tỉ thí kéo dài một ngày, tổng cộng hai mươi lăm trận chiến đấu cuối cùng cũng hoàn toàn kết thúc. 

Trong đó có mấy trận chiến đấu đánh cũngai rất không tệ. 

Ví dụ như Khổng Lâm của nước Hoàn Vũ, một chiêu võ kỹ xuất quỷng nhập thần, quay đối thủ vòng vòng tới choáng váng, giành chiến thắng dễ dàng. 

Ví dụ thêm Cừu Loạn của nước Long Võ. Cương mãnh vô cùng, trường kiếm vừa xuất ra, tiếng rồng gầm vang lên, đối phương trực tiếp bị nổ ngất đi, chiến thắng rất dễ dàng. 

Còn có Hoàng Phủ Tường, Tả Tử Sâm, Diệp Nam Thiên đánh cũng không tệ. 

Những cái tên này, Cửu Thiên cũng đều từng nghe nói, xem kỹ một lúc, phát hiện quả thật đều rất có thực lực. 

Nếu đối đầu với bọn họ, thiết nghĩ cũng chắc chắn là một trận ác chiến. 

Ở trong những trận tỉ thí này, Cửu Thiên còn chú ý tới một người. 

Người này đeo mặt nạ, tên là Thân Hỏa Hoàng. 

Tu vi không tệ, kiếm pháp kinh người, trong chuyển động còn có một cỗ ngạo khí. 

Chỉ là Cửu Thiên thấy có hơi quen mắt nhưng không nhớ ra từng gặp người này ở đâu. 

Thời gian một ngày lại loại thêm hai mươi sáu cao thủ. 

Tại sao lại là hai mươi sáu người, chứ không phải là hai mươi lăm người. 

Là vì có một đôi đánh quá hăng, thực lực lại quá sêm sêm nhau. Cuối cùng sau một chiêu, hai người đều trọng thương ngã ra đất, nhìn dáng vẻ, không thể tiếp tục tham gia chiến đấu tiếp theo. 

Vậy nên hai người đều bị loại. 

Hai mươi bốn người còn lại thì bắt đầu rút thăm lại. Thời gian ấn định vào một ngày sau. 

Hơn nữa một khi rút thăm xong thì sẽ trực tiếp bắt đầu chiến đấu. Cho tới khi tìm ra người thắng cuối cùng. 

Điều này có nghĩa, người giành chiến thắng cũng không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi. 

Vậy nên chiến đấu tiếp theo buộc phải tận khả năng tránh bị thương. Bởi vì một khi bị thương, rất có thể sẽ dẫn tới công cốc hết. 

Như vậy cho dù là người có thực lực tương đối mạnh. Ví dụ như ba người Tô Mạn, Khổng Lâm, Cừu Loạn được mọi người coi trọng hiện nay cũng có thể vì rút thăm không may mắn, đụng phải cường giả rồi xảy ra ác chiến, dẫn tới không thể bước lên đỉnh. 

Trong cả nước Kình Thiên đều đang bàn luận về việc rút thăm sẽ dùng cách thức như nào. 

Cứ tình hình như này, kết quả rút thăm rõ ràng rất quan trọng, vậy nên mọi người đều hy vọng, rút thăm lần này chắc sẽ rất công bằng minh bạch. 

Nhưng khi tất cả mọi người đều bàn luận chuyện liên quan tới rút thăm, trong phủ đại hoàng tử, đám người Cửu Thiên lại có kiến giải khác. 

Đêm khuya lạnh như nước, trăng ẩn sao ít. 

Cửu Thiên và Nam Cung Lệ ngồi ở trên nóc nhà, ngước mắt nhìn hoàng cung trong nước Kình Thiên. 

“Cửu Thiên huynh. Thành bại ở lần này, tin tôi. Tôi nhất định sẽ mang tin tốt về.” 

Ánh mắt Nam Cung Lệ nóng rực, siết chặt nắm đấm. 

Cửu Thiên nhìn Nam Cung Lệ, nói: “Anh chắc chắn Lương Cảnh đó đáng tin chứ?” 

Nam Cung Lệ trả lời: “Tôi đãme chuẩn bị chuyện này hơn một tháng rồi. Bất luận Lương Cảnh có bịp tôi không, tôi cũng phải đi thử. Đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta tra rõ ma tu muốn làm chuyện gì. 

Cửu Thiên thở dài một tiếng, gật đầu nói: “Vậy được rồi. Anh chuyện gì cũng phải cẩn thận. Nếu phát hiện tình huống không đúng, lập tức quay về, đừng do dự. Tôi cứ cảm thấy không ổn lắm, ma tu sắp xếp chiến đấu tiếp theo gấp như vậy, tôi đoán kế hoạch của bọn họ chắc đã chuẩn bị đầy đủ rồi. 

Nam Cung Lệ nhếch miệng cười nói: “Anh có suy nghĩ giống tôi. Vậy nên chúng ta phải mau chóng làm rõ chân tướng sự việc. Cửu Thiên huynh, anh có từng suy nghĩ tới việc trực tiếp đi tìm tam thánh, nói rõ sự việc không? Không nhắc tới thân phận của anh, chỉ nói chuyện của ma tu. Như vậy liệu có đơn giản hơn một chút không?” 

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Vô dụng. Hơn nữa không nói tới chuyện tam thánh liệu có tin chúng ta hay không, chỉ nói tới chuyện bọn họ tin thì thì có thể như nào? Nó chỉ khiến các ma tu bạo phát trước mà thôi. Anh nghĩ xem, các ma tu dám để cường giả trong thiên hạ tới hết nước Kình Thiên, bọn họ thật sự sợ tam thánh sao? Chỉ cần không ai biết ma tu rốt cuộc muốn làm gì thì kết cục sẽ không thay đổi được. Trừ phi chúng ta có thể tra rõ trước, hơn nữa lén lút chuẩn bị đầy đủ, nếu không mọi thủ đoạn đều không có tác dụng. Anh xem tôi đã thông báo cho Ngự Thú trai có chút tác dụng nào không? Người của Ngự Thú trai đâu?" 

Nam Cung Lệ gật đầu hiểu ý, thở dài nói: “Ngự Thú trai chắc chắn cũng làm chuyện giống chúng ta. Lúc như này, thật sự không có ai dám vọng động. Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy nực cười, Cửu Thiên huynh, anh có phát hiện vận mệnh của cả thiên hạ rất có khả năng sẽ nằm trong tay chúng ta hay không?” 

Cửu Thiên nghe vậy đầu tiên là sững người, sau đó cười nói: “Tôi ngược lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Có lẽ đúng như anh nói, vận mệnh của cả thiên hạ nằm trong tay chúng ta. Mà chúng ta cũng chỉ có gắng hết sức, mà nghe số trời!” 

Nam Cung Lệ mỉm cười gật đầu, nói: “Tôi đi đây. Cửu Thiên huynh, nếu tôi chết, hoặc tôi không trở về. Hãy tìm được thi thể của tôi, đừng để tôi biến thành ma tu, hoặc là con rối của ma tu!” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Tôi hiểu. Hay là tôi đi cùng với anh. 

Nam Cung Lệ mỉm cười xua tay nói: “Anh đi thì mục tiêu quá lớn. Bây giờ anh là người tiếng tắm lẫy lừng trong thiên hạ, bao nhiêu cặp mắt để ý hành tung của anh. Cho dù là nội bộ ma tu, có khi nào từng buông lỏng cảnh giác với anh chứ, vẫn để tôi đi đi” 

Namec Cung Lệ nói xong thì lấy ra thứ gì đó, nhét vào trong tay Cửu Thiên. 

Cửu Thiên nhìn chùm ánh sáng trong tay, nói: “Đây là cái gì?” 

Nam Cung Lệ nói: “Đây là chìa khóa của kho vàng nhỏ của tôi. Anh biết chỗ tôi giấu đồ ở đâu đúng chứ. Nếu tôi không quay về, những thứ đó đều là của anh. Bên trong còn có tất cả đồ tốt của phân đường 15. Anh phải lấy đi hết, không thể để lại cho các ma tu 

Nam Cung Lệ dứt lời thì khẽ mỉm cười, nhảy khỏi nóc nhà, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong màn đêm. 

Cửu Thiên nhìn chùm ánh sáng trong tay, mãi không nói gì. 

Mà sau khi Nam Cung Lệ rời đi không lâu, mấy bóng người cũng từ từ lẩn vào trong hoàng cung. 

Khí tức thu liễm, mấy người như ma quỷ tránh né tất cả các thị vệ. 

Tốc độ rất nhanh, hành động nhạy nhẹn, thật sự khiến người ta kinh ngạc. 

Hơn nữa, khi bọn họ di chuyển về phía trước, dưới chân còn thấp thoáng có lực lượng âm dương trắng đen lóe động. 

Những người này dĩ nhiên là cường giả đã bước vào Tôn Giả. 

“Tại sao khí tức ở nơi này mạnh mẽ như vậy, tôi biết cao thủ của nước Kình Thiên có không ít. Nhưng cũng không mạnh tới mức này chứ, tôi có thể cảm nhận được nơi này ẩn giấu một cỗ lực lượng cực lớn. 

“Tôi thấy, quá nửa là Thánh Giả ở đây. Vậy nên chúng ta nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, quyết không thể thật sự dẫn Thánh Giả của nước Kình Thiên ra. Nếu không chúng ta chỉ có thể tự bạo” 

“Hiểu rồi. Giết chết Tô Mạn thì chúng ta rút. Tôi không tin cô ta còn có thể mời Thánh Giả bảo vệ sát bên. 

“Hừ, dám giết Khúc Sơn của nước Phong Vũ chúng ta, cô ta buộc phải trả giá. Bệ hạ hạ tử lệnh. Nhất định phải mang đầu của Tô Mạn về. Nếu không chúng ta sẽ gặp xui xẻo. 

“Yên tâm đi, mấy người chúng ta liên thủ xuất kích, Tô Mạn chết là cái chắc. 

Dứt lời, mấy bóng đen nhanh chóng lao vào trong hoàng cung. 

Lúc này, Nam Cung Lê cũng tìm được Lương Cảnh đã đợi nhiều giờ. 

eyJpdiI6IlBVUFRTXC9WMWtIeTRIMk5vczkwZDZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InBURXhja0hEcXNrWFI3S3pPYzNYWUE3S2Z6ekpLUW1wNloyRk5zaEVTc3dXbUR6YWY4T3EybU5RV2VpZlRHWFgydkF5c3pjWWFLOVFGMkxsUE16bzBxKzdoNGVIQXNlMmQ0TDczRTlvT21xNHE1eDM0TTd2SnZPazZDZThxMWVYIiwibWFjIjoiYTdhYjRkNjMyMWI3MTYyZDdmYjM5ZWY0N2IyNmFjNTQwOGI0MGNmNTNhNGI2NGU2OGMyYTg5ODU3YjVlMWM2MCJ9
eyJpdiI6ImxZdDJ2WERqK3dUSWtUTGoyOUozZHc9PSIsInZhbHVlIjoiNmZ6QUVSZ1BZZUU5czRScFRCak9oQTN2N2ptTzd5Y2RVeGVOR3JQYWpMaVNGcUE4cmQ3V2pMWjk3bnI4XC9vZUxaUW5TRDlqUGRxRjkzZUFhbnFHRDhYNjNRT1gxXC85YTYrbEhmVEVrREtMSklLTDAyRERxXC9reXRScUNmRWdiVmVZY1hralVLaUhOcEw1T1lXME1LRXRBPT0iLCJtYWMiOiIwZmZiYjM1OGViMmY2ZDZjYTU5ODMwOWRmN2NlNzBhYWY4N2ZhMTVhMGZlN2FkMTMzNGNjYzA0M2UzZDFiODYxIn0=

“Vậy thì đi thôi!”

Ads
';
Advertisement
x