Đêm tối che đậy bao nhiêu sự ô uế. 

Hoàng cung nước Kình Thiên, đêm nay đã định sẵn là một đêm không được yên tĩnh. 

Một tòa cung điện đúc bằng tử kim, đá xanh lát nền. 

Mấy bức tượng bá khí vô song, nhe nanh múa vuốt. 

Nơi này chính là nơi bên trong hoàng cung, được trọng binh trấn thủ. 

Khác với chỗ ở của phủ Đại hoàng tử, nơi này không có binh sĩ tuần tra. 

Chỉ có thị vệ thiếp giáp cách ba bước có một trạm gác, cách năm bước có một chốt, thiết giáp trên người đều mang theo ánh sáng của vảy rồng. 

Cung điện không lớn, chỉ tương đương như đại điện trong hoàng cung nước Kình Thiên. 

Cung điện này chỉ có thể dùng từ thoáng khí để hình dung. 

Có điều bốn bức tượng dựng ở xung quanh lại khiến nơi này có thêm vài phần thần bí mà các cung điện khác không có. 

Nhìn một cái, bốn bức tượng lần lượt là: 

Bạch Trạch, Đế Thính, Thiên Mục, Triệt Linh. 

Bốn bức tượng thần thú này, bình thường ở chỗ khác là rất khó nhìn thấy. 

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bốn thần thú trong truyền thuyết này. 

Không có con nào là thú trấn thủ. 

Nếu phải nói giữa chúng có điểm chung gì thì chỉ có một. 

Đó chính là bốn thần thú đều có năng lực thông hiểu thiên địa. 

Nếu đổi thành con người, ý nghĩa chính là bốn thần thú này đều có năng lực thăm dò thiên cơ. 

Cung điện dùng bốn thần thú trấn thủ, thiết nghĩ cũng không phải nơi tầm thường gì. 

Biển tử vân mạ vàng ở cửa chính, bên trên có viết ba chữ to. 

“Điện Minh Khải!” 

Nơi này chính là nơi Nam Cung Lệ muốn tra xét triệt để. 

Trong đại điện, bốn chiếc cột bàn long, hai hàng võ giả đứng thẳng. 

Đám võ giả này nhìn trông không có tí lương thiện nào, áo choàng đen trên người, ánh sáng đỏ trong mắt, thật ra là ma tu đóng giả. 

Biểu cảm trên mặt bọn họ đều rất cứng nhắc, lạnh lùng, trắng bệch, giống như thi thể đã chết nhiều giờ. 

Huyết quang trong mắt cũng không có thần, chỉ có oán khí và sát ý vô tận. 

Ánh sáng của trận pháp chiếu sang cả phần trong của đại điện, điện Minh Khải rộng lớn, nhìn trông rất rộng, chỉ có vô số bức màn ánh sáng xoay ở trên, cho tới tận chân trời, 

Điện Minh Khải này dường như không có nóc, bức màn ánh sáng cũng dường như không có điểm cuối. 

Mà ở dưới bức màn ánh sáng, một cô gái cất bước nhẹ nhàng, đi qua đi lại. Người này không phải ai khác, chính là Ám Nguyên thánh nữ. 

Bức màn ánh sáng đen xì, quan sát những bức màn ánh sáng này. 

Vẻ mặt Ám Nguyên thánh nữ bình tĩnh, từ từ đi lại trong đại điện. 

Cô ta hình như có hơi chán, ánh mắt quét qua quét lại trong bức màn ánh sáng, đồng thời còn đánh giá những ma tu áo đen bất động này. 

“Tế phẩm dạo này càng ngày càng tốt!” 

Ám Nguyên thánh nữ bỗng ghé đầu về phía một ma tu. 

Khoảng cách gần như này, Ám Nguyên thánh nữ thậm chí có thể nhìn ra mỗi một tia máu lưu động trong cơ thể của ma tu này. 

Bàn tay hơi nâng cằm của ma tu này lên, Ám Nguyên thánh nữ thử truyền một chút lực lượng của mình vào trong cơ thể của ma tu này. 

Bỗng chốc, ma khí trên người ma tu tăng vọt, xuất hiện như hình rồng, sau đó lượn quanh người. 

Ám Nguyên thánh nữ khẽ gật đầu: “Quả thật không tệ!” 

Bup! Bup! Bup! 

Đang nói chuyện, bỗng Ám Nguyên thánh nữ nghe thấy bên ngoài truyền tới một âm thanh giòn tan. 

Ngay lập tức, Ám Nguyên thánh nữ đi về phía ngoài, đẩy cửa điện ra, ánh mắt quét qua xung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng người. 

Trong đại điện, tất cả ma tu đứng bất động cùng lúc quay đầu qua, nhìn về phía ngoài cửa. 

Huyết quang trong mắt cũng bắt đầu tản ra từ các chỗ của cơ thể. 

“Kỳ lạ!” 

Ám Nguyên thánh nữ khẽ nói, đi ra khỏi đại điện, từ từ bay lên. 

Mà vào lúc này, ngay bên dưới của điện Minh Khải, ở trong địa đạo cổ xưa. 

Nam Cung Lệ trực tiếp kề kiếm vào cổ của Lương Cảnh. 

Lương Cảnh toát mồ hôi lạnh, tay ấn vào trường kiếm ở thắt lưng. Vừa rồi kiếm của hắn ta chạm vào một tảng đá đen xì. Ai ngờ tảng đá đó không chắc chắn như vậy, trực tiếp dẫn tới trong thông đạo một loạt tiếng đá vang lên. 

Lương Cảnh nuốt nước bọt nói: “Đây là một sự cố." 

Nam Cung Lệ nói từng chữ: “Còn có lần nữa, nếu anh gây ra một chút động tĩnh nữa, tôi trực tiếp giết anh!” 

Lương Cảnh gật đầu liên tục: “Sẽ không, tuyệt đối sẽ không. 

Nam Cung Lệ hít thở sâu một hơi, tiếp tục đi về phía trước. 

Không lâu sau, bọn họ đã đi tới cuối con đường. Đằng trước bỗng xuất hiện một đạo trận pháp, ánh sáng nổi lên trên. 

Lương Cảnh nói: “Chính là nơi này. Cần huyết mạch của gia tộc Nam Cung nước Kình Thiên mới có thể sử dụng trận pháp này. Sau đó thông qua trận pháp thì có thể tới bên 

trong điện Minh Khải” 

Nam Cung Lê khẽ nói: “Vậy trong điện Minh Khải còn bố trí trận pháp gì không?” 

Lương Cảnh nói: “Cái này thì không biết. Tôi chưa từng vào bên trong điện Minh Khải, tình hình trong đó tôi cũng không biết. 

Ánh mắt của Nam Cung Lệ nhìn sâu vào Lương Cảnh: “Thật không?” 

Lương Cảnh gật đầu nói: “Tôi chỉ lo ở phạm vi ngoài thôi. Chuyện có thể làm được chỉ là giúp anh rút hết tất cả thị vệ ở trong địa đạo. Còn về cái khác, tôi thật sự không làm được.” 

Nam Cung Lệ gật đầu, nói: "Làm được những cái này là đủ rồi. 

Nói xong, Nam Cung Lệ trực tiếp đi vào trong trận pháp. 

Tay ấn vào trận pháp dưới chân, canh kình màu trắng đục trên người Nam Cung Lệ phát ra. 

Lương Cảnh thấy cảnh này, lại lên tiếng lần nữa: "Nam Cung huynh, tôi không phải nói với anh rồi sao, buộc phải là huyết mạch của gia tộc Nam Cung mới được, anh làm như vậy là không... 

Lời đằng sau còn chưa nói hết, Lương Cảnh bèn trợn to mắt nhìn thấy trận pháp đó sáng lên. 

Ánh sáng nhanh chóng khuếch tán, miệng của Lương Cảnh càng há to. 

Tình huống như này, chỉ có một lời giải thích. 

Lương Cảnh lẩm bẩm thành tiếng: “Anh là người của Nam Cung gia!” 

Nam Cung Lệ không trả lời, chỉ mỉm cười liếc nhìn hắn ta. 

Lương Cảnh bỗng cảm nhận được một cỗ hàn khí bốc từ dưới chân lên. Hắn ta hiểu ý của ánh mắt này, tràn ngập sự uy hiếp. 

Trận pháp đột nhiên bốc lên phần đỉnh của địa đạo, trong điện Minh Khải. 

Trong một chiếc cột bàn long, bóng dáng của Nam Cung Lệ bỗng xuất hiện. 

Không sai, phần trong của viên ngọc to đùng này vậy mà rỗng, bên trong còn có bức màn ánh sáng lưu chuyển. 

Xuyên qua bức màn ánh sáng này, Nam Cung Lê có thể nhìn thấy trong tất cả tình hình trong điện Minh Khải, không chỉ là ma tu ở xung quanh, còn có bức màn ánh sáng trên không. 

“Nơi này, tại sao tôi chưa từng tới? 

Nam Cung Lê khẽ nói. Hắn ta thật sự có hơi thống hận mình của trước kia, chỉ biết chạy ra ngoài. Ngay cả các cung điện trong hoàng cung cũng không quen thuộc. 

Lúc này nhìn thấy cảnh tượng hàng ngàn hàng vạn bức màn ánh sáng trong điện Minh Khải này, hắn ta thật sự có hơi kích động. 

Không khác những gì hắn ta dự liệu, nơi này quả nhiên là nơi tra rõ cả nước Kình Thiên. 

Chỉ là ma tu ở xung quanh hình như có hơi nhiều quá, hơn nữa khí tức mỗi người đều mạnh mẽ như vậy. 

Nam Cung Lệ căn bản không dám xông ra, một khi hắn ta thật sự bị đám ma tu này phát hiện, chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn. 

Nam Cung Lê thậm chí có thể cảm nhận được khí tức trên người những ma tu này, mỗi cường giả đều không dưới Thiên Canh đỉnh phong. 

Hít thở sâu một hơi, trong đầu Nam Cung Lệ vội vàng xoay chuyển ý nghĩ. 

Tình hình này phải làm sao. 

Ở trong viên ngọc, thứ hắn ta có thể nhìn thấy quá ít. Bức màn ánh sáng cách hơi xa một chút, căn bản không nhìn thấy. 

Nam Cung Lệ nghiến răng, bắt đầu suy nghĩ các loại cách. 

Đột nhiên, Nam Cung Lệ bỗng nhìn thấy một cô gái cũng đi vào, chính là Ám Nguyên thánh nữ. 

Đáng chết! 

Nam Cung Lệ đã bắt đầu chửi mẹ ở trong đầu, một ma vương ở đây, như này còn làm kiểu gì được. 

Cho dù hắn có thêm mười cái mạng cũng không đủ chết! 

Trong lòng Nam Cung Lệ đã thầm lo lắng, nếu đã tới rồi, tóm lại không thể trở về tay không. 

Mà vào lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào. 

eyJpdiI6IjdEaGxLQStVMzE3aXNGcW9EQXNiRFE9PSIsInZhbHVlIjoiZ2Z5Y20rS21QVHdlUVZ2ZWlzUGE0aXVFS0hmVWpuWmZES0JhNFpPUEd6QmN5bStjV3l5UjE5Z25oSVp1SXBkbHJYV3pvQllpclF4YlUxWkQ3WUF1NUdnYWxcLzRNVFVhK3pEc2UydUxFWFNGYk53cEhCM1k2NTVDcTc1M3lWNVpjNG01UmpTZHVpcWFxUTBweVVIU3ZmU3FHVDY5dzh4YUw5NnhOcFFVZEZYYjhHWXlDdTR0OXVodzZnUkFVYWU5Vm9kUEIxNGZkRVdVR21uNlhzbENJVnc9PSIsIm1hYyI6IjAxODMyY2M3NWI0NzI2ODZjYjIwNTlkNmNlZDc2ZjdhMjI2MzI1NjEzYWY3NWFjYWE0ZGI4ZWY1MTBjY2ZiYmUifQ==
eyJpdiI6ImhKaTM2WlwvUDJPcGJoQWhRRDVDU0JBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1HYno5d09reVJvYUVqdUJUUSthaXNiOER4SzRQS0xnQ2lnTjdZOEV6TXlmeHpYd1F4aE9vOEJ1ZjdNbVltZkF3bW1vZFwvdElwQmd2NyszN0VCSSs1WXdKTWgraDFOOWt5R28zQmw4SnJydjZcL3I5WWEwc3FlT2RnUWg0R3J3QVwvXC9rMWc0Nm82STJMSjhWYXFpU1doSmVMbyt4UWMyNU5tMmcwR3U4cVdJSUxoZFBLVlhRb1lnVjVLMURXT3NTZmxEVGxlTkVyQTdIRVJZa3lOWktyMTlFNmlQUGdDTCsydXB1YndqNlNYNys5a2NuajZ0OU1wZjByWk5ydlFrTlQ1NXRXdkQ3UVRCSjc1QXhqaytWazFhRVpiTFR0dFBPakZja1hqZmhSNnVUcUZMYnlRdzF2bThOUFdzdDFMYVdvaHBWR1hsS29aUWFmNUwrUGJMbzBLMUE9PSIsIm1hYyI6IjA4NTk1YzJiZDdhODE4MWUyNmE2YzE2Y2ZiNjc5MDA3Y2YyYWYxZmFjZGY3OTJkOTBlNzM4MzNmM2I4MzFhOGYifQ==

Nam Cung Lệ bỗng vui mừng, có hy vọng!

Ads
';
Advertisement
x