Ánh lửa bốc lên trời, ở trong hoàng cung.
Chỗ cách điện Minh Khải không xa, một chuỗi âm thanh nổ tung vang lên.
Sau đó, mấy bóng người lao lên trời, canh kình cuồn cuộn.
“Nếu đã tới rồi thì đừng hòng đi!”
Giọng nói lạnh lùng của Tô Mạn vang vọng trên trời. Lập tức kinh động bao nhiêu người!
"Di, di mau!"
Mấy bóng đen lớn giọng hét lên.
Kế hoạch đêm nay bọn họ tới ám sát Tô Mạn coi như đã thất bại hoàn toàn.
Bọn họ thế nào cũng không tưởng tượng được, Tô Mạn căn bản đã đặt bẫy đợi bọn họ.
Bọn họ không dễ gì mới tra được vị trí của Tô Mạn, vừa định ra tay thì từ bốn phương tám hướng xông ra một đám ma tu mạnh mẽ!
Không sai, chính là ma tu!
Đám võ tôn của nước Phong Vũ này thật sự sửng sốt tới sảng hồn.
Ai có thể ngờ trong hoàng cung của nước Kình Thiên lại là nơi tập trung của ma tu.
Lúc này bọn họ toàn lực thi triển thân pháp, chuẩn bị chạy trốn.
Tốc độ của Võ Tôn là vô cùng nhanh, nếu không phải lúc Tô Mạn xuất hiện thi triển đại trận trói buộc đã chuẩn bị từ trước, lúc này bọn họ đã chạy ra khỏi hoàng cung rồi!
Nhưng cho dù như vậy, đám võ tôn này vẫn hóa thành lưu quang chạy tản ra.
Mắt thấy sắp chạy thoát rồi!
Ám Nguyên thánh nữ nhìn thấy một màn này, thần sắc hơi thay đổi nhưng lộ ra nụ cười.
“Cuối cùng cũng không nhàm chán rồi.
Trong nháy mắt, bóng dáng của Ám Nguyên thánh nữ biến mất.
Trong điện Minh Khải, các ma tu cũng tản ra đứng, đứng ở tất cả các góc trong điện Minh Khải.
Tình hình như này, cho dù là một con ruồi cũng không bay vào được.
Tuy Ám Nguyên thánh nữ đã đi nhưng Nam Cung Lệ vẫn đau khổ phát hiện, hắn ta vẫn không dám có động tác.
Nhưng vào lúc này, Nam Cung Lệ bỗng cảm nhận được ánh sáng trận pháp hỗ trợ hắn ta bỗng lóe lên.
Ngay lập tức, bóng dáng của Nam Cung Lệ biến mất ở trong trận pháp.
Khi xuất hiện lần nữa, Nam Cung Lệ bỗng phát hiện, trận pháp này đột nhiên biến thành một phiến màu đỏ máu.
Mà lúc này, Lương Cảnh đó đang nghịch trường kiếm trong tay. Bên cạnh xuất hiện mười mấy ma tu, nở nụ cười tà mị nhìn Nam Cung Lê.
“Anh đã thay đổi trận pháp!”
Nam Cung Lệ vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lương Cảnh cười nói: “Đó là đương nhiên. Anh cũng quá đần rồi. Nếu nơi này đã do tôi quản lý lâu như vậy, sao có thể không thay đổi tí gì? Anh tưởng tôi thật sự là thị vệ của nước Kình Thiên anh à. Ha ha, nói cho anh biết. Trong cả hoàng cung, tất cả các ám môn địa đạo, tôi đều đã sửa đổi. Là vì để phòng trừ dư nghiệt của Nam Cung gia như anh chạy trở về gây rắc rối. Thật không ngờ, phó đường chủ của phân đường thứ 15 như anh lại là dư nghiệt của Nam Cung gia. Nếu tôi báo chuyện này lên trên, phân đường 15 của các người sẽ bị diệt nhỉ. Xem ra đường chủ của các người cũng có vấn đề. Dạ Ảnh đường chủ, hừ, anh ta có lai lịch gì?”
Nam Cung Lệ vẫn cưỡng chế giãy dụa nhưng trận pháp huyết sắc này lại giống như mạng nhện dính vào người, trói chặt lấy hắn ta.
Không chỉ không thể sử dụng canh kình. Nam Cung Lệ thậm chí muốn đứng lên cũng không thể.
Nam Cung Lê đanh giọng nói: “Lương Cảnh, đừng quên sống chết của anh vẫn nằm trong tay tôi. Anh đã ăn kịch độc!”
Lương Cảnh cười nói: “Phải. Tôi sơ ý bị anh bắt, anh ép tôi ăn kịch độc thì muốn khống chế tôi? Loại thủ đoạn này ở trong đều thuộc thủ đoạn rất sơ cấp. Thật ra tôi rất ghét
thứ này. Độc của anh, tôi không biết là gì. Nhưng tôi tin, anh ở trong tay tôi không thể cử động. Độc của tôi chắc chắn không phát tác được. Đợi tôi nộp anh cho bên trên, với thực lực của các trưởng lão, giúp tôi giải độc chắc là chuyện rất dễ dàng nhỉ. Anh chết chắc rồi, dư nghiệt của Nam Cung gia!”
Lương Cảnh cười ha hả, cười ngặt nghẽo.
Khế phất tay, ma tu ở bên cạnh Lương Cảnh bèn đi về phía Nam Cung Lệ.
Lúc này, tâm trạng của Nam Cung Lệ đã tụt xuống đáy cốc!
Hắn ta ngàn vạn lần không ngờ sự việc lại phát triển tới mức này.
Mắt thấy mấy ma tu hình dạng xấu xí đi tới, Nam Cung Lệ biết rõ, cái chờ đợi hắn ta sẽ là cái gì.
Lần này, hắn ta sợ rằng rất khó có vận may, biến thành khô lâu chạy thoát.
Nam Cung Lệ nghiến răng, bắt đầu giãy dụa lần cuối, hắn ta thậm chí còn nghịch chuyển khí huyết của mình, đã chuẩn bị sẵn sàng để tự bạo!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên một làn gió mát thổi qua.
Lương Cảnh, Nam Cung Lệ đều chưa kịp phản thì nhìn thấy mấy ma tu trước mặt đều bất động.
Ở mi tâm của bọn họ xuất hiện một cái lỗ rất nhỏ.
Sau đó, một giọt máu chảy ra. Ánh mắt ngây dại, dường như trực tiếp bị lực lượng gì đó xuyên thủng đầu.
Lương Cảnh thấy không đúng, đanh giọng nói: “Xảy ra chuyện gì, các người đứng đó làm gì!”
Lương Cảnh nói xong thì đi tới đẩy nhẹ.
Bỗng dưng người bị hắn ta đẩy, cả người hoàn toàn sụp đổ, giống như từ phần trong của cơ thể nứt vỡ, chạm nhẹ là tan ra.
“Đây!”
Lương Cảnh sửng sốt thốt lên.
Nhưng giọng nói của hắn ta vừa vang lên thì lại có một kình phong ập tới.
Phập một tiếng, một thanh trọng kiếm trực tiếp xuyên qua ngực của Lương Cảnh, ghim chặt hắn ta vào tường.
Tiếng bước chân vang lên, Nam Cung Lệ trợn to hai mắt, vẻ mặt sững sờ.
Nhìn thấy kiếm này, hắn ta đã đoán được người tới là ai.
Quả nhiên, bóng dáng của Cửu Thiên đập vào mắt. Nam Cung Lệ lắc đầu cười khổ, nói: “Anh vẫn là đi theo!”
Cửu Thiên nói: “Tóm lại không thể thật sự để anh một mình mạo hiểm. Bây giờ xem ra, tôi đi theo là đúng. Anh có biết trong địa đạo này có bao nhiêu người mai phục không? Tôi đã giết một đám rồi!”
Cửu Thiên nói rất thản nhiên, Nam Cung Lệ lại cười khổ không thôi.
Lương Cảnh nhận ra Cửu Thiên, trong miệng vừa không ngừng phun ra máu, vừa cầu xin: “Dạ đường chủ, ngài tha cho tôi đi. Tôi nguyện ý dâng hiến mọi thứ cho ngài, bao gồm cả tính mạng và lòng trung thành!”
Cửu Thiên hất tay một cái với Lương Cảnh, thản nhiên nói: “Chỉ tính mạng là đủ rồi!”
Bỗng chốc, biểu cảm của Lương Cảnh khựng lại, ma khí trên người hắn ta vừa sáng lên thì ngừng hẳn. Cổ xuất hiện một đường rất mảnh, sau đó đầu rơi xuống đất.
Đưa tay vẫy một cái, trọng kiếm Vô Phong lần nữa rơi vào trong tay.
Cửu Thiên nhìn Nam Cung Lệ bị trận pháp trói chặt, nói: “Cần giúp đỡ không? Anh tra được gì chưa?”
Nam Cung Lệ nói: “Chưa nhìn thấy gì cả. Đáng chết, trong điện Minh Khải, quá nhiều ma tu. Thực lực của mỗi người đều là Thiên Canh đỉnh phong. Có điều chúng ta không đi vào được nữa, trận pháp này đã bị sửa đổi, sợ rằng không thể dùng nữa. Anh kéo tôi ra ngoài đi!”
Cửu Thiên nhướn mày nói: "Chỉ là Thiên Canh đỉnh phong sao?”
Nam Cung Lệ nói: “Phải, có điều khoảng có mười tới hai mươi người. Vốn dĩ còn có Ám Nguyên thánh nữ ở đó trông coi, có điều cô ta hình như bị ai đó dẫn đi rồi"
Cửu Thiên gật đầu nói: “Hiểu rồi. Anh ở yên đừng cử động, tôi đi sửa trận pháp.
Nam Cung Lệ nghe vậy thì sững sờ nói: “Anh còn biết sửa trận pháp sao?”
Cửu Thiên cười nói: “Trình độ của tôi bình thường nhưng nó biết.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất