Ma tu mặt mày lạnh lùng, không có vì lời nói của Cửu Thiên mà có một chút gợn sóng cảm xúc.
Hoặc nói, bọn họ có nghe hiểu lời của Cửu Thiên hay không cũng là một ẩn số.
Nhưng phàm là ma tu còn có thể đứng dậy, bắt đầu phóng ra biển máu cuồn cuộn.
Giọng nói của Nam Cung Lệ bỗng vang lên: “Tuyệt đối đừng phá hủy đại điện.
Cửu Thiên nghe thấy lời của Nam Cung Lệ, lập tức cắt đứt ý nghĩ dùng sát khiêu có tính bao trùm.
Xem ra như này, Hồn Thiểm hình như là lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ được làm ngay, luôn là cách hành động của Cửu Thiên.
Hai mắt xẹt qua ánh sáng, lực lượng thần hồn xung kích.
Trong nháy mắt, một ma tu dừng bước, ánh sáng màu đỏ máu trong mắt sụp đổ như bong bóng vỡ.
Sau đó thì rầm một tiếng, ngã ra đất, cả thân bắt đầu co giật không ngừng.
Lúc này Cửu Thiên mới phát hiện, thần hồn của những ma tu này không phải yếu bình thường.
Hoặc nói, bọn họ căn bản không có thần hồn, chỉ có sót lại một vài mảnh vỡ ký ức trong đầu.
Phương thức dùng một loại trận pháp đặc biệt, duy trì mảnh vỡ không tiêu tan.
Như vậy thì vừa có thể bảo đảm sức chiến đấu trước khi chết của những ma tu này được giữ lại, vừa có thể loại bỏ khả năng bọn chúng phản bội.
Người thiết kế trận pháp khống chế triệt để mọi thứ của bọn chúng.
Bởi vì một khi trận pháp biến mất, bọn chúng sẽ biến thành cục đá không biết động đậy.
Hiểu điểm này, Cửu Thiên đã nở nụ cười tươi.
Ma tu trình độ này, đối phó những người không hiểu hồn đạo, không biết lực lượng thần hồn mà nói.
Có thể là rắc rối rất lớn, thậm chí đủ trí mạng!
Nhưng đối với loại người thân mang lực lượng thần hồn, thậm chí còn từng tu luyện hồn đạo như Cửu Thiên mà nói.
Trận pháp trong đầu của những ma tu này, giống như một hòn đá không cứng lắm.
Hắn có thể chắc chắn, người bố trí trận pháp này, ở phương diện sử dụng lực lượng thần hồn, kém hắn không ít.
Cửu Thiên chỉ ra tay một lần thì đại khái đã hiểu cấu tạo của trận pháp này. Đủ để chứng minh, trận pháp thần hồn này, trình độ bình thường!
Lúc này ma tu còn lại đều giết tới trước mặt Cửu Thiên.
Huyết quang dập dờn trên người bọn họ thật sự có vài phần ngang hàng với đạo vực của Cửu Thiên.
Nam Cung Lệ nấp ở một bên, thấy Cửu Thiên bất động chờ đợi các ma tu công tới trước mặt.
Trái tim của hắn ta đã vọt lên cổ họng.
Tuy hắn ta biết Cửu Thiên rất giỏi nhưng đối mặt với tình hình này, là người thì sẽ cảm thấy lo lắng.
Đồng tử phóng to, mắt hơi mở to, bàn tay siết chặt.
Nam Cung Lệ đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Nếu Cửu Thiên thật sự không chặn được, điều duy nhất Nam Cung Lệ có thể làm chính là mang Cửu Thiên bị thương chạy trốn.
Nhưng ngay sau đó, Nam Cung Lệ bỗng cảm nhận được một cơn gió nhẹ lướt qua mặt, thổi bay quần áo của hắn ta, ánh sáng lập lòe trong điện Minh Khải.
Trong nháy mắt, tất cả các ma tu đều đứng bất động, giống như đột nhiên bị hóa đá.
Ánh sáng huyết sắc thu lại, huyết quang trong mắt tất cả các ma tu rút đi, đứng ngây ngốc ở trước mặt Cửu Thiên.
Nam Cung Lệ không biết xảy ra chuyện gì, chỉ sững sờ nhìn một màn này.
Ánh sáng trong mắt Cửu Thiên sáng rực, sáng giống như mặt trời ở chân trời.
“ĐỔ!”
Cửu Thiên đưa tay ra, ấn nhẹ.
Ngay sau đó, cơ thể của tất cả cả ma tu lắc lư, giống như mất đi tất cả lực lượng, đổ rầm ra đất.
Âm thanh bọn họ ngã ra đất, cũng đồng nhất.
Nam Cung Lệ nhìn mà há to miệng tới mức có thể nhét nắm đấm vào.
Lúc này ánh sáng trong mắt Cửu Thiên mới từ từ thu liễm, rảo bước đi tới bên cạnh Nam Cung Lê, nói: “Giải quyết xong rồi. Tốc độ khá nhanh nhỉ!”
Lúc này Nam Cung Lệ mới khép miệng lại, nói: “Sao anh làm được thế. Bỏ đi, tôi không hỏi nữa. Đoán chắc anh nói tôi cũng nghe không hiểu. Chúng ta vẫn là nắm chắc thời gian làm chuyện chính đi. Ám Nguyên thánh nữ đó có khả năng quay về bất cứ lúc nào!”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Điều này ngược lại là thật, mau lên đi!”
Nói xong, hai người cùng bay lên, bắt đầu quan sát kỹ bức màn ánh sáng ở xung quanh.
Giống như những gì Nam Cung Lệ nghĩ, bức màn ánh sáng ở đây gần như bao trùm cả ánh sáng, tất cả các thành trì, tất cả các nơi. Cũng chính vì như vậy, bức màn ánh sáng xoay chuyển ở đây, nhìn trông cũng nhiều vô cùng vô tận.
Hai người nhanh chóng quan sát tất cả các bức màn ánh sáng, Cửu Thiên cũng tập trung sự chú ý, canh khí cũng bắt đầu tập trung vào mắt, như vậy có thể giúp hắn nhìn rõ hơn, toàn diện hơn.
Cứ quét qua một cái, cảnh tượng trong mấy chục tới hàng trăm bức màn ánh sáng đều bị Cửu Thiên thu trọn vào mắt.
Chỉ là Cửu Thiên không nhìn thấy bất kỳ chỗ nào đáng để chú ý, trong cả nước Kình Thiên, nhìn trông rất bình yên.
Cửu Thiên tưởng tượng, nơi ma tu làm loạn, nơi ma tu chém giết, nơi thần bí của ma tu... không có nhìn thấy cái nào.
Nam Cung Lê cũng phát hiện vấn đề này, nhíu mày nói: “Chuyện này không thể nào. Nơi này chắc chắn có bí mật, nếu không tại sao lại dùng trọng binh canh gác, thậm chí còn có ma vương trấn thủ. Nhưng tại sao không tìm thấy, chuyện này không thể nào!”
Cửu Thiên bình tĩnh trả lời: “Tiếp tục tìm!”
Nam Cung Lệ rõ ràng có hơi sốt ruột, nói: “Có lẽ bọn họ che đậy ở nơi mấu chốt nhất, có lẽ nơi này căn bản không có thứ chúng ta muốn tìm. Có lẽ lần này chúng ta tới chỉ là một sai lầm. Đáng chết, tôi nên điều tra rõ hơn, sau đó rồi tới. Bây giờ chúng ta đã giết người, đã lộ ra rất nhiều, lần sau muốn tới nữa, chỉ cần các ma tu không ngốc, chúng ta tuyệt đối không có bất cứ cơ hội nào cả.
Mắt của Nam Cung Lệ cũng đỏ lên, hắn ta ôm đầu không ngừng lẩm bẩm.
Cửu Thiên phi thân đi tới bên cạnh Nam Cung Lệ, túm lấy cổ áo của Nam Cung Lệ, thấp giọng quở trách: “Nam Cung Lệ! Bây giờ chúng ta không có thời gian oán trách, chuyện chúng ta có thể làm là cố gắng tìm ra nơi mấu chốt. Phán đoán của anh không có sai. Cách làm của anh cũng không sai. Tôi tin anh, anh cũng buộc phải tin chính
mình!”
Tiếng quở trách của Cửu Thiên khiến ánh mắt Nam Cung Lệ lập lòe, sau đó bình tĩnh lại.
Nam Cung Lệ gật đầu, nói: “Cửu Thiên huynh, anh thật sự tin tôi sao?”
Cửu Thiên nói: “Đương nhiên, tin vô điều kiện. Chúng ta nhất định có thể tìm ra điểm mấu chốt.
Nam Cung Lệ bỗng mỉm cười, nói: “Giống như anh tin Vũ Hoàng Yến sao?”
Cửu Thiên cười nói: “Đừng nói với tôi, anh ghen rồi nha, tôi không thích đàn ông. Mau làm việc đi, chúng ta đã lãng phí không ít thời gian rồi!”
Nam Cung Lệ khẽ gật đầu, hít thở sâu một hơi, tiếp tục tìm kiếm.
Cửu Thiên bay thẳng lên, cứ nhìn lên trên.
Nhiều bức màn ánh sáng như này, muốn xem hết là căn bản không thể. Vậy nên Cửu Thiên trực tiếp tìm bức màn ánh sáng liên quan tới thành Kình Thiên.
Nếu các ma tu thật sự muốn làm chuyện lớn gì đó, có thể chắc chắn, tuyệt đối là bắt đầu từ thành Kình Thiên.
Cửu Thiên nghĩ, nếu có cảnh âm mưu gì đó thì chắc cũng ở trong bức màn ánh sáng liên quan tới thành Kình Thiên.
Đột nhiên, Cửu Thiên cuối cùng cũng nhìn thấy bức màn ánh sáng liên quan tới thành Kình Thiên.
Chỉ một tòa thành trì, số lượng bức màn ánh sáng này nhiều tới kinh người, tới con số hàng trăm.
Nhưng không chút nghi vấn, cảnh tượng trong bức màn ánh sáng cũng vô cùng chi tiết như từng con phố, từng tòa kiến trúc và những thứ dưới đất mà Cửu Thiên có thể nhìn thấy.
Cửu Thiên hơi há to miệng, Cửu Thiên nhìn thấy thứ khiến hắn vô cùng sững sờ.
Cửu Thiên hít thở sâu một hơi, nói tiếp: “Thứ này tên là Hư Thú!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất