Trong bức màn ánh sáng, có thể nhìn thấy rõ những xúc tu màu đen vô cùng lớn cắm sâu vào trong lòng đất của thành Kình Thiên, lưu chuyển ánh sáng đen xì. 

Đất xung quanh cũng đang từ từ bị những xúc tu này thôn phệ, thiết thạch cũng vậy, dòng nước cũng thế. 

Tất cả đều là thức ăn của Hư Thú, chỉ là nhìn trông, những xúc tu của Hư Thú này chưa thức tỉnh, hình như vẫn đang ngủ say. 

Cửu Thiên từng thấy Hư Thú một lần, nhớ vòng kiểm tra đoạt kiếm đầu tiên mà Tố Thu trưởng lão dẫn hắn đi, chính là đối đầu với xúc tu của Hư Thú này. 

Chỉ có điều, xúc tu của Hư Thú nhìn thấy lần đó không có to như này. 

Hoặc nói, lúc đó hắn nhìn thấy chỉ là một góc núi băng của Hư Thú. 

Thậm chí ngay cả một góc núi băng cũng không phải, chỉ là một sợi lông hơi thò ra của Hư Thú. 

Xúc tu của Hư Thú này phù khắp cả thành Kình Thiên. 

Không, chắc chắn không hơn cả thành Kình Thiên, bởi vì tới bây giờ, Cửu Thiên chỉ có thể nhìn thấy xúc tu màu đen, căn bản không nhìn thấy thứ khác của nó. 

Cửu Thiên liên tục nhìn mấy trăm bức màn ánh sáng liên quan tới lòng đất của thành Kình Thiên, vậy mà không nhìn thấy cơ thể chính của Hư Thú ở đâu. 

Cửu Thiên không tin Hư Thú chỉ là những cái xúc tu này. 

Nếu đã được gọi là thú, vậy chắc chắn là có hình dáng. 

Có khả năng là hình chim, cũng có khả năng là hình rắn lớn bát đầu. 

Nhưng mặc kệ như nào, cơ thể chính nhất định không thể thiếu. 

Cửu Thiên quay đầu nhìn sang Nam Cung Lệ hỏi: “Anh nhìn thấy cơ thể chính của Hư Thú này không?” 

Lúc này Nam Cung Lệ đã hoàn toàn đơ người, khi hắn ta nhìn thấy Hư Thú lan vào cả nước Kình Thiên, hắn ta cảm thấy máu của mình lạnh toát. 

Nghe thấy tiếng gọi của Cửu Thiên, Nam Cung Lệ mới trả lời: “Không có. Tôi không nhìn thấy cơ thể chính của Hư Thú, tôi chỉ nhìn thấy những cái xúc tu khổng lồ, đang đâm xuyên ở các thành trì 

Nam Cung Lệ vừa nói vừa bay loạn khắp nơi, chỉ vào trong bức màn ánh sáng của các thành trì khác trong nước Kình Thiên, nói: “Nhìn, núi Tứ Giới cũng có. Thành Dung Nham cũng có, thành Hắc Thiết cũng có. Đáy biển Vạn Linh ở phía đông nước Kình Thiên cũng có, sơn mạch Tuyệt Thiên ở phía tây cũng có. Cả nước Kình Thiên đều bị Hư Thú đâm xuyên rồi!” 

Nam Cung Lệ càng nói càng kích động, gương mặt cũng trở nên trắng bệch, tay cũng bắt đầu run rẩy. 

Những cái xúc tu màu đen khổng lồ này giống như những sợi xích sắt khổng lồ, đâm xuyên cả nước Kình Thiên. 

Lông mày Cửu Thiên nhíu chặt từng chút, tới cuối cùng đã không nói ra được câu nào. 

Nhiều thành trì như vậy, nhiều bức màn ánh sáng như vậy, vậy mà đều không nhìn thấy cơ thể chính của Hư Thú. 

Điều này chứng tỏ, hoặc là Hư Thú không có cơ thể chính, hoặc là những bức màn ánh sáng này căn bản không thể chiếu chính xác nó được. 

Bây giờ Cửu Thiên càng tin về sau hơn. 

“Hư Thú thôn phệ vạn vật, hủy diệt mọi thứ, không ai có thể trốn, không ai có thể chạy” 

Cửu Thiên lẩm bẩm nói. 

Bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu tất cả những điều mà Lê Hi tông chủ của Ngự Thú trai nói là có ý gì. 

Hư Thú khổng lồ như này, một khi thức tỉnh, sợ rằng dù là tam thánh cũng chỉ có thể tự mình chạy trốn! 

Cửu Thiên còn nghĩ tới một khả năng đáng sợ hơn, khẽ nói: “Dùng cuộc thi đấu vạn phương chư quốc làm chất dẫn, để cường giả trong thiên hạ tề tụ ở nước Kình Thiên, sau 

đó bịt chết đường ra, làm cái bẫy chết. Rồi để Hư Thú thôn phệ tất cả. Cường giả trong thiên hạ chết tại đây, ma tu có thể không tốn công sức, giành được cả thiên hạ! Tính toán hay, mưu kế hay, thật tàn độc!” 

Nấm đấm Cửu Thiên siết chặt. 

Lúc này, hắn cuối cùng cũng hiểu các ma tu rốt cuộc đang làm cái gì. 

Tại sao lại liều mạng đưa người tới nước Kình Thiên, bởi vì bọn họ là đang cho Hư Thú ăn. Những người đưa tới từ Ma vực đó, tất cả đều trở thành thức ăn nuôi Hư Thú. 

Tại sao các ma tu muốn chiếm lĩnh hoàng thất của nước Kình Thiên, nguyên nhân sợ rằng là vì điện Minh Khải này. 

Chỉ khi nhìn thấy mọi thứ trong nước Kình Thiên, bọn họ mới có thể nuôi dưỡng Hư Thú một cách chính xác, bảo đảm sẽ không xảy ra sai sót. 

Tại sao bọn họ lại chuẩn bị trước mấy năm, lý do cũng là nuôi dưỡng Hư Thú cần thời gian. Cửu Thiên có thể tưởng tượng, trong mấy năm nay, Hư Thú thôn phệ bao nhiêu thứ. 

Có thể nuôi Hư Thú lớn như này, ma tu sẽ tiêu tốn cái giá lớn cỡ nào! 

Lần này có thể định thiên hại 

Kế này phải gọi là tuyệt sát! 

Người có thể đưa ra kế hoạch này chỉ có thể nói là vô cùng điên cuồng lại tinh diệu tuyệt vời. 

Trong đầu Cửu Thiên lập tức xuất hiện bóng dáng của Phong Thiên! 

Người tà khí ngút ngàn đó! 

Kế hoạch này sợ rằng là hắn ta nghĩ ra. 

Hiện nay, Hư Thú đã nuôi dưỡng xong, các ma tu mãi không có phát động, sợ rằng chỉ có một khả năng. 

Đó chính là thế hợp vây bên ngoài nước Kình Thiên vẫn chưa hoàn thành. 

Cửu Thiên cũng hiểu rồi, tại sao trong các ma tu chỉ cần là đường chủ có thể tới đây, đều cả đều dẫn người theo. 

Nhân thủ bọn họ dẫn tới, sợ rằng có hơn nửa đều ở lại bên ngoài hư không của nước Kình Thiên, một khi đợi Hư Thú phát tác, tác dụng của bọn họ chính là hình thành bao vây lớn mạnh, bảo đảm không ai có thể chạy thoát dưới tay Hư Thú. 

Lúc này Nam Cung Lệ cũng nghiến răng nói: “Dùng lực lượng thiên địa của nước Kình Thiên nuôi dưỡng Hư Thú. Đáng chết, tôi đoán cơ thể chính của Hư Thú này nhất định nằm ở nơi trung tâm trong lòng đất của nước Kình Thiên. Nó chắc chắn điên cuồng thôn phệ lực lượng thiên địa tinh khiết nhất của nước Kình Thiên, nếu không không thể lớn nhanh như vậy. 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Trên đời này, e rằng cũng chỉ có nước Kình Thiên mới có thể nuôi được Hư Thú lớn như này” 

Cửu Thiên cười khổ, hắn nhắm mắt lại. 

Thông suốt tất cả, Cửu Thiên lập tức biết gần như tất cả kế hoạch của ma tu. 

Nhưng biết cũng vô dụng, bây giờ Hư Thú đang ngủ say, ma tu chắc chắn có cách đánh thức nó bất cứ lúc nào. 

Cho dù bây giờ hắn đi ra nói với tất cả mọi người, tiết lộ tất cả kế hoạch của ma tu, sợ rằng cũng vô ích. Nó sẽ khiến ma tu đánh thức Hư Thú sớm hơn, cuộc giết chọc giáng 

lâm. 

Bọn họ phát hiện quá muộn, Hư Thú hiện nay, ai có thể ngăn chặn! 

Giọng nói Nam Cung Lệ run rẩy nói: “Cửu Thiên huynh, chúng ta phải nói chuyện này cho Ngự Thú trai, nói cho tam thánh, nói cho các cường giả trong thiên hạ. Chỉ có bọn họ có cách ngăn cản Hư Thú này. Ngự Thú trai dùng hoang thú để phát triển, chắc chắn có cách khắc chế Hư Thú này. Tam thánh cũng chắc chắn có cách đánh bại Hư Thú này. Chúng ta phải nói cho bọn họ. Tôi không thể nhìn cả nước Kình Thiên bị Hư Thú hủy hoại hoàn toàn. Tôi không muốn thấy đất nước của tôi biến thành một cái động đen!” 

Cửu Thiên mở hai mắt ra, không biết nên nói gì. 

Hắn rất muốn nói sự thật cho Nam Cung Lệ, nếu ma tu không thể chắc chắn sự mạnh mẽ của Hư Thú là thứ tam thánh không ngăn chặn được, bọn họ tuyệt đối sẽ không tạo 

ra kế hoạch này. 

Còn về Ngự Thú trai, Cửu Thiên cũng thật sự không ôm bất cứ hy vọng nào. 

Người thông minh như Lê Hi đó cũng nói xong đời rồi. Cửu Thiên có thể chắc chắn bọn họ cho dù biết sự tồn tại của Hư Thú cũng không có cách gì hết. 

Lực lượng mạnh tới mức độ nhất định, chắc chắn là bất cứ kỹ năng nào cũng không thể bù đắp. 

Điều duy nhất tam thánh có thể làm cũng chỉ là chạy đi! 

Nghĩ tới đây, Cửu Thiên bỗng mỉm cười. 

Hắn cuối cùng cũng hiểu nhiệm vụ của mình có ý gì rồi. 

Ẩn mình ở bên cạnh tam thánh, thời khắc mấu chốt cho một kích cuối cùng. 

Các ma tu cũng không quá nắm chắc việc Hư Thú giết chết tam thánh. Vậy nên bọn họ cần một nội gián, đợi tới khi tam thánh bị Hư Thú đánh trọng thương, nội gián như hắn có thể một phát định càn khôn. 

eyJpdiI6IjN6cENiK1ZJZmpKWnhLZFFYbnphcFE9PSIsInZhbHVlIjoiVDJSbGZrQVdVaHB2UXVreW9RWW5VTUZGZEhOd1ZlV1huYjAxYXN1dFJtTXNrVWtXWndiODNJN0xNTnNvYVVVbkpCYitnVmdBSkpxdnZcLzhGdEFmVFwvZW0ySnVVRGxoWjdGbG02MWltWkRWMGlqMFB0VXBnV3Znd0cySTZaRFlIenlTNjlDMTR4Y25QY3R2MVMzdU9pQWQyVzZsV1NvR1lXaFNia1NFRCtIWjgxNGtSRjZHQ3RzT0NcL2ZtVkxNVDRvIiwibWFjIjoiMzU2NjM4MDgzMDllZDA4MGI2NmM4ZTc5OTc4MjE4NzA0ODUzZWIxNzM3ZmEwNGJkOGEyMGYwOTg0NjJhMTA5MyJ9
eyJpdiI6ImFWRWN2bXZnWjVaOTFRK0xNZ2xvK3c9PSIsInZhbHVlIjoiZ3Y0VUI3aitITjVPQlp4SDVWOUNoTW5XeVoyUE9QWFdZa3ZxcFFMM1NmTUVCTjJuWWs3Wmd1YXNIN2U1NU44SHhmSVF0azNrOXZaVE9Jd3ZXdmZjWDN1VzhQVStNRWNNQUlXWitrb1NhVmJadVwvNVVYUEtsRUViOTJ2OUQ4d21ibWEybmJhSjIzbTVCWUVLMFlRK00yY2lmV0FFR2E5MHZkV3lEVVBOTGwrYnc1V1VCejJGNmVHVXJxUktvbHphS0dlNTE4NlEyazNDQThBdWNlbnNKcUMyOGYxdU1GbG1NQk5PY1pZTTUycXVydk96cEwrWTQ4cXk2V3ZYSHhYSEg0aTRpWjlZbk1kTkZLMVZ0b3lVdlBqVWozZmJrREZOcHNhdDBXcjl0bW44PSIsIm1hYyI6ImM0YTAxOTYzODU1Y2VkYzI1YjJmMTYyOTlkY2ZkNTJmNTc2YzhhYzQ2NWIwZWQyOGJmZWRjNzkzYzgyMjQ3N2EifQ==

Cửu Thiên từ từ nói: “Nam Cung huynh, đại thế đã qua!

Ads
';
Advertisement
x