“Đại cục đã định!” 

Trong hoàng cung, ở một nơi khác. 

Phần nóc cung điện, trên mái nhà. Phong Thiên công tử ngồi lơ lửng, vắt chéo chân, nhìn ánh sáng đang chiến đấu ở đằng xa, cười tươi. 

Ở bên cạnh Phong Thiên công tử chính là Tổ Thu trưởng lão. 

Dạo này cũng không biết làm sao, Phong Thiên công tử luôn ở bên cạnh bà ta. 

Về cơ bản Tố Thu trưởng lão muốn làm chuyện gì, Phong Thiên công tử đều muốn xem. 

Tố Thu trưởng lão nói: “Quả thật là đại cục đã định. Chuyện nên làm về cơ bản đã làm xong hết. Chuyện còn lại thì xem thiên hạ nằm gọn trong tay mà thôi. Phong công tử, xin hỏi chúng ta khi nào rút khỏi nước Kình Thiên?” 

Phong Thiên công tử cười nói: “Rút khỏi ư? Ai nói phải rút khỏi. Ở lại nước Kình Thiên xem hết cuộc thi đấu vạn phương chư quốc tỉ thí không tốt sao? Trận tỉ thí thú vị như này, nếu không xem hết rồi đi thì quá đáng tiếc rồi. 

Tố Thu trưởng lão nói: “Ý của phong công tử là tất cả mọi người trong nước Kình Thiên hiện giờ đều hy sinh hết sao?” 

Phong Thiên công tử đưa ra một ngón tay, lắc nhẹ nói: “Không, người phải hy vọng chỉ là một bộ phận người. Một số người buộc phải chết mà thôi. Bà xem tôi cũng không đi, tôi là muốn hy sinh bản thân à?” 

Tổ Thu trưởng lão lắc đầu nói: “Suy nghĩ của Phong công tử cao thâm khó lường. Tôi đâu dám to gan suy đoán 

Phong Thiên công tử nói: “Con người của bà nịnh nọt cũng không làm được tốt. Nói thật với bà, tôi cũng định nhận một đồ đệ, chọn một người ở trong cuộc thi đấu vạn phương chư quốc này. 

Tố Thu trưởng lão kinh ngạc nói: “Nhận đồ đệ ư?” 

Phong Thiên công tử nói: “Phải. Rất đáng kinh ngạc à? Người đi tới bước như chúng ta, nhận đồ đệ, bồi dưỡng người thừa kế đều là chuyện buộc phải làm đúng không? Đạo Tâm ma tông phải bảo đảm mãi mãi truyền thừa tiếp, buộc phải có người kế nhiệm giỏi giang. Tôi chung quy rồi sẽ chết, hoặc sẽ rời đi!” 

Tố Thu trưởng lão có chút nghe không hiểu lời của Phong Thiên công tử. 

Tố Thu trưởng lão nhíu chặt mày, nói: “Ngài không có lòng tin về kế hoạch của mình sao? Ngài sợ mình chết sao?” 

Phong Thiên công tử cười ha ha nói: “Không, không. Vừa hay ngược lại, tôi rất tự tin về kế hoạch của mình. Không cần nói lúc này cục diện đã định, không thể thay đổi. Chỉ nói lúc đầu khi đặt bẫy, tôi đã sớm nhìn thấy một màn bây giờ. Tôi chỉ là muốn nhận một đồ đệ mà thôi, bà cảm thấy người đứng đầu trong cuộc thi đấu vạn phương chư quốc làm đồ đệ của tôi thì sẽ như nào? Để người trẻ tuổi mạnh nhất thiên hạ trở thành đồ đệ của tôi, dâng hiến cả đời cho Đạo Tâm ma tông, nghe thì thấy rất thú vị” 

Tố Thu trưởng lão nói: “Đối phương sẽ đồng ý sao? Ngài là định nhận đồ đệ Tô Mạn của tôi làm đệ tử ư?" 

Phong Thiên công tử cười nói: “Xem đã, bà cũng rất tự tin về đồ đệ của mình nhỉ? Yên tâm, bất luận là ai giành hạng nhất. Điều kiện tôi đưa ra cho người đó, người đó đều không thể từ chối. Bởi vì tới lúc đó, người đó cũng không có lựa chọn. Chỉ có thể vào Đạo Tâm ma tông của chúng ta, chấp nhận sự dạy dỗ của tôi, truyền thừa y bát của tôi. Có một ngày thay thế tôi, kế thừa chúa tể thiên hạ này” 

Tố Thu trưởng lão nói: “Tôi tưởng ngài sẽ nói, thống trị thiên hạ này thiên thu vạn kiếp. 

Phong Thiên công tử lắc đầu nói: “Chơi vài ngày là được rồi. Một chuyện làm thời gian dài, là rất nhàm chán. Tôi thích thứ mới!” 

Tố Thu trưởng lão nói: “Ngài tiêu tốn sức lực lớn như vậy, không tiếc dùng thiên hạ làm bẫy, chỉ để chơi mấy ngày ư?” 

Phong Thiên công tử cười nói: “Nếu không thì sao? Con người ở trên đời, không phải nhắm vào sự thú vị à. Chơi vài ngày là được rồi. Sau đó, tôi đi chơi cái khác. Ví dụ như, hủy diệt ma tu, xây dựng một thế giới chính nghĩa. Như vậy liệu có khi nào càng vui hơn không!” 

Tố Thu trưởng lão đã không biết nên nói gì nữa, ánh mắt bà ta nhìn Phong Thiên công tử, giống như nhìn một kẻ điên. 

Tuy ngoài mặt Phong Thiên công tử nở nụ cười nhưng lại không có ý nói đùa. 

Tố Thu trưởng lão cũng có thể chắc chắn, nếu Phong Thiên công tử có thể làm được những điều hắn ta nói, hắn ta nhất định sẽ đi làm. 

Con người của hắn ta tuyệt đối không thể dùng lẽ thường để suy đoán. 

“Ồ, xem ra những kẻ của nước Phong Vũ đó đều bị bắt rồi!” 

Phong Thiên công tử chỉ về bầu trời ở đằng xa, nói. 

Ở đó sau khi một luồng hắc quang xẹt qua, mọi thứ đều bình yên trở lại. 

“Là Mặc Mặc!” 

Cách xa như vậy, Tố Thu trưởng lão vẫn nhận ra Ám Nguyên thánh nữ. 

Phong Thiên công tử nhíu mày nói: “Ám Nguyên thánh nữ? Cô ta không phải nên trông coi điện Minh Khải hay sao? Chạy ra ngoài làm cái gì?” 

Tố Thu trưởng lão lạnh nhạt liếc nhìn Phong Thiên công tử, nói: “Con người tóm lại sẽ chán! Ngài chắc hiểu!” 

Nụ cười trên mặt Phong Thiên công tử bỗng biến mất, nói: “Tôi kiến nghị bà, lập tức đi xem thử điện Minh Khải. Tôi không hy vọng cái bẫy tôi bố trí, vào thời khắc cuối cùng xảy ra sai sót, ấy ra thứ khác. Như thế thì không vui, tôi sẽ rất tức giận, sẽ chết rất nhiều người. 

Tố Thu trưởng lão nhìn ánh mắt ẩn chứa sát khí của Phong Thiên công tử, khẽ đáp ứng, bóng dáng lập tức biến mất. 

Phong Thiên công tử bấm ngón tay tính toán, nói: “Ám Nguyên trông coi điện Minh Khải, Quỷ Yểm đi giả làm Kình Thiên quốc chủ, Long Đồ đang đặt bẫy ở bên ngoài hư không. Haizz, sắp xếp này vẫn có chút vấn đề. Tố Thu ơi Tố Thu, bà dạo này càng lúc càng chơi không vui rồi. Tôi nên làm gì với bà đây?” 

Phong Thiên công tử sờ cằm suy nghĩ. 

Khóe miệng từ từ nở nụ cười, ánh sáng trong mắt cũng nhanh chóng thu liễm. 

Bỗng nhiên, bóng dáng của Phong Thiên công tử xẹt một cái, trực tiếp đi tới trước mặt Ám Nguyên thánh nữ. 

Ám Nguyên thánh nữ vừa bắt được tất cả các Võ Tôn của nước Phong Vũ đang muốn phế toàn bộ bọn họ, bỗng nhiên nhìn thấy Phong Thiên xuất hiện, lập tức cúi người hành lễ. 

Phong Thiên nhìn những Võ Tôn máu thịt mơ hồ này, tấm tắc khen: “Bị đánh thật khó coi. Ông nói xem các người, nửa đêm nửa đêm không ra ngoài tán gái, chạy tới hoàng cung làm cái gì? Tô Mạn dễ giết thế à. Cô ta có tôi bảo vệ” 

Phong Thiên nói xong thì nhìn sang Tô Mạn. 

Lập tức Tô Mạn cúi đầu xuống, trong mắt lại tràn ngập tia oán độc. 

Tuy cúi thấp đầu nhưng oán khí vô biên đó vẫn tuôn ra như thác. 

Phong Thiên nhìn biểu cảm của Tô Mạn, nụ cười càng sâu hơn, nói: “Cô hận tôi. Tôi đã cho cỗ lực lượng, cô vậy mà hận tôi. Thú vị! Bây giơ cô muốn giết tôi không?” 

Tô Mạn không nói câu nào, rõ ràng không định trả lời câu hỏi này. 

Phong Thiên cười ha ha nói: “Xem ra cô thật sự có tâm tư này, vậy tôi đợi cô tới giết tôi. Nếu cô có thể thành công, chẳng phải sẽ là một truyền kỳ, một giai thoại, một chuyện vô cùng thú vị hay sao!” 

Tô Mạn nghiến chặt hàm răng, cô ta đang cố nhịn oán khí ngút trời của mình, căn bản không dám ngẩng đầu. 

Phong Thiên khẽ gật đầu, nói với Ám Nguyên thánh nữ: “Được rồi, chuyện đêm nay dừng tại đây đi. Những người này, ừm, phân xác đi. Đựng trong túi đẹp, điều chỉnh gia vị, làm thơm một chút, rồi đưa tới cho quốc chủ của nước Phong Vũ, đợi ông ta ăn được một nửa, rồi nói cho ông ta đó là cái gì. Ừm, làm như vậy đi” 

eyJpdiI6ImYwbXNHQVlmb1RJaDFWKzZOSHZFZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiNEJEWXRpeU1YZkM2dmJRb0hpenBFSXhNYjhNbzVzUU10NFwvMjlaaUZQeEJvYmJrcnprakZOVnRFZFFGT1ZlMjBhSVE4TzJ5dkVKSDNZTjcwOUdnRjVhXC9HSzY2OVhYQTUzb3lEaFJhN3ltNEZFVUxBYzY3R3FQR3RUdnNtSmxrMkNSZkEramF6UFZHMTJiVWVIMHRvS2Q3czhxN0RFYzljRFZhR3gyenJ1RXpacUh0QTRqeGNaOU1LbXF6V0hLK3U3T0hJbUN2NHNMZWo3N3NZSVprS3d3PT0iLCJtYWMiOiI4MmI4M2Q5YmJkNDJiNjFjZjJlNjFmY2ZiYjEyZmRmMzVhMGU4ZTU5OTM5YmJiMDc2ZDc1ZDViNDMwODA5NzUwIn0=
eyJpdiI6Ik1NM2tQWEZHYk1KZ1Y5b1V5citKb3c9PSIsInZhbHVlIjoiQ2VabkprWTFlQUNJT0NWdWsxUlZRVDY0WG5oc2xUUjNEU0txTU1ZRndCaGRpNmVOc3orQ0hGbUtOK25DZFpWSDhcL3dTQzlwdWRBWGJNTTl2ajJUMVBsSkNZbGlXN1lqOFdJMkhlSnlYZ2lsRHl3eXgwcXBFNHpFMjl3Rk1yVEJDTjlKVlJNM3orb0VBWHZuR2FNdk9hQm82WmE2MlRPVG5JMTZsZ3ZJSU1IK1NoSGtNRVRaRFk1RXhCanN3N0Y1eW5leFwvVThwckhFY1NvblJqZnBJWk9PbGlxMDlUVHZ6aUVXa3Z1UDN1b1BlMGpRXC8zcTlWMFpXcktQNDdEczFQUiIsIm1hYyI6Ijg2MGE4NGUxZjYyNTY4ZmE0NTRiMGU4YjdlMGYxZjBiODEyNGU3OGI2YjFmYWU2ZmNiOTQ2ZGY4NmY4NTNmMTkifQ==

Bên trong, Cửu Thiên lỗi Nam Cung Lệ, thấp giọng nói: “Đi!”

Ads
';
Advertisement
x