Sáng hôm sau. 

Khi mặt trời từ lên từ đằng Đông, ánh sáng bèn quét đi tất cả bóng tối của đêm qua. 

Khi mặt trời hoàn toàn treo hẳn trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng chói mắt, trên đường lớn ngõ nhỏ trong thành Kình Thiên lại đầy ắp người. 

Trong phủ đại hoàng tử, Cửu Thiên và Vũ Hoàng Yến ngồi thưởng trà. 

Vũ Hoàng Yến vừa rót trà cho Cửu Thiên, vừa cười nói: "Đêm qua rất náo nhiệt. Nghe gì chưa? Đêm hôm qua, có người chạy vào hoàng cung gây sự. Gây ra động tĩnh rất lớn, thị vệ cung đình cũng chết không ít. 

Cửu Thiên biết Vũ Hoàng Yến có ý gì, thản nhiên nói: “Điều này không có liên quan gì tới chúng tôi. 

Vũ Hoàng Yến cười nhạt nói: “Thật sao? Nghe người thăm dò tin tức dưới trướng của tôi nói, những tên ngốc này đi tìm Tô Mạn gây sự. Kết quả chưa gây sự được, bản thân đã mất mạng” 

Cửu Thiên hơi nhíu mày. 

Nói như vậy, đêm qua nên cảm ơn Tô Mạn rồi. 

Dựa theo cách nói của Nam Cung Lệ, đêm qua ở trong điện Minh Khải còn có Ám Nguyên thánh nữ. 

Nếu không có động tĩnh do Tô Mạn gây ra dẫn dụ Ám Nguyên thánh nữ đi, hắn căn bản không thể tra rõ chân tướng sự việc. 

Ám Nguyên thánh nữ là một trong ba đại ma vương, chắc chắn tu vi cao hơn hẳn rất nhiều. 

Vũ Hoàng Yến thấy Cửu Thiên không lên tiếng, cầm ly trà lên, nhấp ngụm nhỏ, nói tiếp: “Đêm qua trong phân đường chết mấy người, thật là bất hạnh, bọn họ căn bản đều khỏe mạnh, đột nhiên tự dưng chết đi. Đường chủ đại nhân của tôi, anh không ra mặt an ủi bọn họ sao?” 

Trong lời Vũ Hoàng Yến có ẩn ý, Cửu Thiên lại nghe hiểu. 

Cửu Thiên khẽ mỉm cười, cũng không giấu diếm, trực tiếp nói: “Đám người này đều chết trong tay cô nhỉ. Nguyên nhân là gì?” 

Vũ Hoàng Yến trợn ngược mắt, nói: “Nói thẳng như vậy làm gì, không có tí thú vị nào cả. Được rồi, tôi nói cho anh. Tối hôm qua, có người nhìn thấy phó đường chủ ra ngoài. Cũng nhìn thấy đường chủ không thấy đâu. Vậy nên nói huyên thuyên nên đã hại chết mình. Đáp án này hài lòng không?” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Làm rất tốt.” 

Mắt của Vũ Hoàng Yến cười tới cong lại, nói: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết, hôm qua các anh tra được cái gì không? Sau khi thấy hai người trở về, dáng vẻ đó chắc chắn đã phát hiện chuyện trọng đại.” 

Cửu Thiên xua tay với Vũ Hoàng Yến, nói: “Vậy cô ghé tai qua đây” 

Vũ Hoàng Yến trực tiếp bay tới trong lòng Cửu Thiên, hai tay vòng qua cổ của Cửu Thiên. 

“Nói đi!” 

Mị nhãn như tơ, phong tình vạn chủng. 

Cửu Thiên ghé tới bên tại Vũ Hoàng Yến, nói: “Không thể nói” 

Vũ Hoàng Yến tức giận đấm vào ngực của Cửu Thiên. Vào lúc này, Nam Cung Lệ mặt mày trắng bệch rảo bước đi tới, thấy tình cảnh này, lập tức dừng bước nói: "Là tôi tới không đúng lúc ư?" 

Vũ Hoàng Yến từ từ đứng dậy, Cửu Thiên cũng đứng dậy nói: “Có chuyện gì?" 

Nam Cung Lệ nói: “Lượt rút thăm mới bắt đầu rồi. Top 24 người tới hòn đảo nổi, mọi người đều đang đợi!” 

Cửu Thiên phất tay nói: “Vậy thì đi thôi. 

Nam Cung Lệ khẽ gật đầu, hắn ta và Cửu Thiên cất bước đi về phía bên ngoài. 

Ở đằng sau, Vũ Hoàng Yến đanh giọng nói: “Cần tôi làm gì không? Đường chủ, anh có thể tin tôi. Bây giờ dưới trướng của tôi cũng có không ít người” 

Cửu Thiên không ngoảnh đầu lại nói: “Làm tốt chuyện của cô là được, tông chủ tương lai. 

Nam Cung Lệ nhỏ giọng hỏi: “Lần này không tin cô ấy sao?” 

Cửu Thiên trả lời: “Không phải không tin cô ấy. Mà chuyện lần này cô ta không cần biết.” 

Dứt lời, Cửu Thiên và Nam Cung Lệ rảo bước đi ra khỏi đình viện. 

Lông mày Vũ Hoàng Yến nhíu chặt, như có suy tư. 

Thành Kình Thiên, hòn đảo nổi trên trời. 

Dấu vết của vòng chiến đấu trước đã hoàn toàn biến mất, hòn đảo nổi hiện nay nhìn trông vẫn như cái bóng ngược của thành Kình Thiên. 

Chỉ có điều lần này, hòn đảo nổi không có chia thành vô số hòn nhỏ nữa. Hòn đảo nổi hôm nay, tổng cộng chỉ có mười ba hòn. 

Mỗi hòn đảo nổi vô cùng khổng lồ, nhưng có giới hạn rõ ràng. Mười hai hòn đảo nổi trong đó dùng để chiến đấu. 

Còn có một hòn đảo nổi là nơi quan sát của đám người Kình Thiên quốc chủ. 

Hòn đảo nổi như này, nhìn một cái, giống như bầu trời nứt ra, đây mới cách trời cách đất thật sự. 

Đường lớn ngõ nhỏ, ồn ào vô cùng. Tất cả đám đông quan sát, về cơ bản đều đã chuẩn bị xong. 

Tuy hôm nay có thể chỉ là rút thăm, nhưng mọi người vẫn muốn tận mắt nhìn thấy thời khắc kích động lòng người này. 

Từ sớm, Kình Thiên quốc chủ, ba đại Thánh Giả đều đã tới. 

Khác với tỉ thí của mấy vòng trước, trên hòn đảo nổi hôm nay còn ngồi kín đám người khác. 

Những người này, quần áo hoa lệ, vũ khí bất phàm, ăn nói nho nhã. 

Trên người mỗi người đều có một cỗ khí tức đế vương, không sai. Bọn họ chính là quốc quân của các nước trong thiên hạ. 

Nam nữ có hết, bất nam bất nữ, nhìn không ra giới tính cũng có không ít. Cái giống nhau duy nhất chính là ghế ngồi dưới người của bọn họ, đều đúc bằng ngọc thạch, chạm khắc long phượng. 

Mà trên cùng, tam thánh và Kình Thiên quốc chủ lại ngồi ghế rồng tử kim, có kích cỡ lớn hơn một chút. 

Chỉ một điểm này đã biểu thị rõ sự chênh lệch thân phận. 

Chỗ ngồi cũng rất có nghiên cứu, ở hàng trên cùng chính là quốc quân của chín nước lớn. Bọn họ ngồi ở vị trí dưới tam thánh, rõ ràng là không có vấn đề gì. 

Tuy tám vị quốc quân trong chín đại quốc quân không hài lòng với việc tại sao Kình Thiên quốc chủ có thể ngồi ở ghế tốt hơn, nhưng khi nghĩ tới nước Kình Thiên là nước chủ nhà, chuyện này cũng bỏ qua đi. 

Đương nhiên, có thể ngồi ở đây, không chỉ có quốc chủ. Trong đó còn có tông chủ của Ngự Thú Trai – Lê Hi, trang chủ của Bát Phương tiền trang – Đường Triết cũng ngồi ở trong. 

Chỗ ngồi vẫn ở trên, ở đằng sau chín đại quốc quân một chút. 

Những người này ngồi ở trên hòn đảo nổi trên cùng, giống như thần linh nhìn xuống người đời. 

Trong các vị quốc quân, quốc chủ của Võ Đỉnh – Tần Chính đại đế lại xếp ở vị trí chính giữa. 

Vị trí này thật sự khiến Tần Chính đại đế thích vô cùng. 

Dựa theo quốc lực của nước Võ Đỉnh mà nói, chắc sẽ là xếp ở đằng sau. 

Nhưng vì lần này nước Võ Đỉnh biểu hiện rất xuất sắc, vậy nên đặc biệt được xếp ở giữa. 

Các quốc chủ khác vậy mà cũng không nói gì, ngược lại đều bày tỏ chúc mừng với Tần Chính đại đế. 

Chuyện có thể diện như này, Tần Chính đại để thật sự vui vô cùng. 

Nếu không phải lúc này móc thông kính ra quay lại thì quá xấu mặt, ông ta thật sự muốn quay lại một ngày tuyệt vời như này. 

Lúc này, trong đám đông, tiếng hô liên tục vang lên. 

Bởi vì các cường giả lũ lượt tới. 

Đám người Khổng Lâm, Cừu Loạn, Hoàng Phủ Tường... đều đã tới. 

Đám người Hàn Liên sư huynh, Linh Bối cũng đứng ở trong đám người. 

“Linh Bối sư muội, hôm nay xem biểu hiện của muội rồi. Tranh thủ xông lên phía trước nữa. Nếu có thể lọt vào top 10, thật sự là vang danh thiên hạ rồi” 

Hàn Liên há to miệng, cười tươi. 

Rõ ràng, chuyện vòng trước bị loại không ảnh hưởng tâm trạng của hắn ta. 

Lúc này, hắn ta vẫn đang cố vũ vực tinh thần cho Linh Bối. 

Linh Bối ngước mắt nhìn xung quanh, nói: “Cửu Thiên đâu? Sao anh ấy còn chưa tới?” 

Trên bầu trời, Kình Thiên quốc chủ nhìn xuống bên dưới lên tiếng hỏi: “Người đã tới đủ chưa?” 

eyJpdiI6IlE3bUFlbnM3QVM4SjFsSGtYbmZCWXc9PSIsInZhbHVlIjoiVXBvK0txdjU2cURRaGZqWXlZZWJ6Zk5zWVg5UUgyUU9sOWJkVm54SDNPK3F1UThCWjNhN3g1RkZab09xRWJnYytQR0JLZ2pNVFZ2YmE2anlnRkFtaWNMR2lRR1F1XC9MQU56TjZHSWh2NHVGc2pnNjNYek9qRFp1WWdLNW9kcXpiY3hmZ0NwRis1RjJ6N0ZiUmlaNkduMUx6UDU0SXNQRG1jTWJTaExcL3ZDXC94cWxPbWlueXNWcWd5WndpYXBQN2hOQVhGTmRiWDFFZjVRXC8rbDkxeGJYK1B2c0FWWUxGRkYrdnlETGpRUVJVSUI1TDU4bExXNFB3Q3VINjJWMndRbzAiLCJtYWMiOiI0ZGIwYmE3ZjM5MzU5OTYxZWY1NWFkNzI1MzY4MWQ0YWU1MmUyMTViOTYwMzI3NmI4ZmQxNmFiMDVlOWZjMmIxIn0=
eyJpdiI6Im44RzJhZEhhMXBNYldYUHBGVzBqV0E9PSIsInZhbHVlIjoiTVl5YVJOalZuRCs3dkZ0QjczSWx2OE9TcmV2RXhEVTlZcnozYndyMEZGalJHS3AwTWNEdm5CQkpCcFlvKzB1YzlFTkNYUWhKbVwvXC9hdnhTdlVhRTBEUHNTcTI1RHNkbHFKYmVrV01jOWRqbXp4RUE2cjMzMG5yQTljbFU4Ymk4ZGNRTVd2S05TaGN2TDYza3NndXA3ejJKVXNGVWcwNzBMRGhcL1VLbzhTRGRITUNmNXBtT2oyTHc4UnFUeHh5UFpoK1cwalcwV0lEYXhMdW5EZFdDaUtwQnJRd0NGU0drYWpvd3IrY2l0bEFVekhlVitTa082c3VMVWRaem9tXC9nQVwvbURHVGJrejZkM09udmowTkhqRWhVdz09IiwibWFjIjoiOGNmNDA0YjMyZWMyZDNjNDMwMGE1ZWUxNWE2YjA3MTMyYjJjZDM4ZDM2ZjM5OTgyNDk5NmZiZDcwMzE2ZTY4MCJ9

Kim giáp thị vệ vội vàng lớn giọng nói: “Bẩm bệ hạ, đã tới đủ!”

Ads
';
Advertisement
x