Kình Thiên quốc chủ phất tay, lập tức tiếng trống nhạc vang lên.
Âm thanh giống như tới từ chân trời, hào hùng cuồn cuộn, chấn động lòng người.
“Cường giả đi lên!”
Một tiếng hô to, hai mươi tư cường giả bay lên hòn đảo nổi.
Cửu Thiên nói với Thập Tam đánh xe: “Nhớ bảo vệ tốt bọn họ!”
Thập Tam gật mạnh đầu. Lúc này Cửu Thiên mới bay lên.
Hai mươi bốn người đứng vững trên hòn đảo nổi, ngước mắt nhìn xung quanh, nhận sự hoan hô của đám người bên dưới.
Người có thể đi tới bước này, có ai không phải cường giả trong cường giả, trải qua trăm trận chiến.
Các loại cảm xúc như căng thẳng, lo lắng, bất an tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người bọn họ.
Phàm là cường giả đều sẽ có thủ đoạn tự mình điều chỉnh tâm thái, điều chỉnh trạng thái cơ thể. Nhìn sơ qua, có ai không phải là tự tin vạn lần, khí tức hùng hậu.
Cuối cùng, mọi người dừng ánh mắt trên người của Kình Thiên quốc chủ, trong mắt ít nhiều mang theo vài phần mong chờ.
Lúc này Kình Thiên quốc chủ đứng dậy, giang hai tay với mọi người, nói: "Các cường giả trẻ tuổi. Trước tiên chúc mừng các vị có thể đi tới bước này. Bắt đầu từ hôm nay, các vị hãy vì vinh dự chí cao trong thiên hạ, phát ra xung kích cuối cùng. Đối thủ đứng trước mặt các vị, có thể sẽ là kẻ địch lớn nhất cuộc đời của các vị. Vậy nên, hãy lấy ra trình độ tốt nhất của các vị, bước về phía chiến thắng. Nghi thức rút thăm bắt đầu!”
Sau khi Kình Thiên quốc chủ dứt lời, đột nhiên mây đen trên trời nhanh chóng xuất hiện, cả thiên địa bỗng tối lại.
Sau đó, mười ba hòn đảo nổi bắt đầu sáng lên ánh sáng chói mắt.
Từ hòn đảo nổi mà đám người Kình Thiên quốc chủ đứng, bỗng bắn ra vô số chùm ánh sáng chi chít.
Những chùm ánh sáng này đều chiếu nước Kình Thiên các hòn đảo nổi còn lại.
Sau đó, trên hòn đảo nổi bắt đầu xuất hiện tên của hai mươi bốn cường giả.
Cửu Thiên có thể nhìn thấy, dưới chân của mình xuất hiện hai chữ Dạ Ảnh.
Trên mặt nở nụ cười, nghi thức rút thăm này thật sự là càng lúc càng thú vị.
Tên phóng to, trực tiếp ngưng thành một chiếc đĩa tròn khổng lồ trên không.
Kình Thiên quốc chủ đanh giọng nói: “Các vị cường giả, quăng tên của các vị vào đi. Lực lượng của các vị sẽ khiến đĩa tròn chuyển động, sau đó chọn ra đối thủ của mình!”
Cửu Thiên gật đầu hiểu ý, với trình độ luyện khí sĩ của hắn, miễn cưỡng có thể hiểu nguyên lý của trận pháp này.
Loại trận pháp có hơi giống trận kết hợp.
Trước tiên tập trung lực lượng của tất cả mọi người với nhau, sau đó theo độ mạnh yếu của những lực lượng này, làm một vài chuyện thần kỳ.
Trong này, điều mấu chốt nhất là ngưng tụ lực lượng của tất cả mọi người.
Bởi vì lực lượng của mọi người đều khác nhau, vậy nên sau khi truyền lực lượng vào, không có ai có thể biết sau khi lực lượng tập trung, uy lực của trận kết hợp sẽ như nào.
Đừng nói đổi một người, hiệu quả sẽ khác. Thậm chí người giống nhau, lực lượng hôm nay phóng vào trong trận kết hợp nhỏ một chút cũng sẽ thay đổi uy lực của trận kết hợp.
Nếu đổi thành rút thăm, cũng tức là, mỗi một phần lực lượng mà bạn phóng ra đều có thể thay đổi đối thủ của bạn là ai.
Nhưng bạn cũng không biết lực lượng mà người khác phóng ra sẽ như nào, tóm lại mà nói, kiểu rút thăm này coi như công bằng.
Cương khí trên người Cửu Thiên phóng ra, cái tên dưới chân hắn trực tiếp hóa thành một luồng ánh sáng lóe sáng, bắn vào trong đĩa tròn.
Gần như cùng lúc, hai mươi bốn luồng ánh sáng bắn vào, sau đó đĩa tròn bắt đầu chuyển động, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tên của tất cả mọi người đều bắt đầu tổ hợp.
Các vị quốc chủ, ba đại Thánh Giả đều nhìn chiếc đĩa tròn này.
Người trong thiên hạ đều nhìn chiếc đĩa tròn này, muốn giở trò về cơ bản là không thể
Đột nhiên sự chuyển động của chiếc đĩa tròn dừng lại.
Mọi người trợn to mắt nhìn về chiếc đĩa tròn.
Đột nhiên, mười hai luồng ánh sáng bắn về phía mười hai hòn đảo nổi, mỗi một luồng ánh sáng đều kèm theo tên của hai người.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Ánh sáng như lưu tinh, đập vào mặt đất trong hòn đảo nổi.
Cái tên khổng lồ khắc sâu vào trong hòn đảo nổi.
Cửu Thiên giương mắt nhìn tên của mình, dừng ở trên hòn đảo nổi bên cạnh, đồng thời cùng với tên của hắn là một người có tên Tinh Khôi.
Linh Bối lại thấy tên của mình trực tiếp rơi chung với Liễu Chỉ, trên mặt nở nụ cười.
Hàn Liên ở bên dưới nhìn thấy cảnh này cũng nhảy lên, sửng sốt nói: “Liễu Chỉ này có thù với người của nước Võ Đỉnh chúng ta đúng không? Sao lại là cô ta!”
Đại sư huynh ấn Hàn Liên đang nhảy loạn, cãi đầu bứt tai lại, nói: “Xem ra Linh Bối sư muội muốn giúp đệ trả thù rồi!”
Lúc này Hàn Liên nghe vậy thì mới mặt mày phấn khởi, sau đó khua hai tay, lớn tiếng hét lên: "Linh Bối sư muội, trông chờ vào muội đấy!”
Sở Chính sư huynh lại nhìn tên của Cửu Thiên và Tinh Khôi, cười nói: “Đối thủ lần này của sư đệ rất bình thường. Xem ra sư đệ lại sắp thắng dễ dàng rồi”
Sở Trực sư huynh cũng cười nói: “Quả thật là vậy. Tinh Khôi này mấy trận chiến đấu trước biểu hiện bình thường, đối thủ chạm trán cũng không phải quá mạnh, lần nào cũng suýt chút thì thua. Có thể chống đỡ tới bây giờ, thật sự không dễ. Chắc thua rồi!”
Hàn Liên sư huynh há to miệng nói: “Đương nhiên rồi. Cũng coi như hắn may mắn, đụng phải sư đệ. Đổi thành người khác, ví dụ như Tô Mạn kia, không bảo đảm hắn có thể sống rời đi. Top 24 thiên hạ, nói ra ngoài cũng có mặt mũi, rất đáng!”
Ba người thảo luận bừng bừng Cửu Thiên sẽ thắng như nào, Tinh Khôi đó sẽ thua khó coi như nào.
Chỉ có đại sư huynh mặt mày khó coi, nhìn Tinh Khôi, vẻ mặt nghiêm trọng, trong mắt còn mang theo một chút nghi hoặc.
Hàn Liên phát hiện sắc mặt của đại sư huynh không đúng, nhíu mày hỏi: “Sao thế đại sư huynh? Huynh nhìn ra cái gì không đúng sao?”
Đại sư huynh chỉ vào Tinh Khôi cả người bọc trong áo choàng đen, ngay cả mặt cũng không lộ ra: “Huynh cảm thấy người này có chút quen thuộc. Lẽ nào các đệ không cảm thấy quen mắt sao?”
Hàn Liên mặt mày nghi hoặc, nhìn kỹ về phía Tinh Khôi.
Quần áo màu đen lôi thôi, che kín cơ thể, vóc dáng cũng không quá cao to, thu liễm khí thế toàn thân, như này có thể nhìn ra cái gì?
Hàn Liên nói: “Đại sư huynh, huynh chắc chắn quen mắt ư? Huynh biết hắn?”
Đại sư huynh gật đầu nói: "Ta biết. Ta có loại trực giác, ta chắc chắn biết người này”
Đám người Hàn Liên sư huynh mặt mày nghi ngờ nhìn đại sư huynh, Sở Trực sư huynh nói: “Đại sư huynh, trực giác? Huynh chắc chắn?”
Đại sư huynh vỗ bụng nói: “Sao hả, đàn ông không thể có trực giác à?”
Thật ra, lúc này ở trên hòn đảo nổi, Cửu Thiên có cảm giác giống đại sư huynh.
Hắn cũng cảm thấy hắn có biết Tinh Khôi này. Loại trực giác này vô cùng rõ ràng, giống như bản năng.
“Tinh Khôi.”
Cửu Thiên khẽ lẩm bẩm cái tên này, giống như cái tên này có thể gợi lên ký ức xưa của hắn.
Bay lên, hai mươi bốn cao thủ đều bay về phía hòn đảo nổi khắc tên mình.
Tinh Khôi cũng từ từ đáp xuống trước mặt Cửu Thiên, Cửu Thiên nheo mắt nhìn, dưới áo choàng đen xì, hắn vậy mà chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh băng đó của Tinh Khôi. Chiếc áo choàng trên người của người này có trận pháp phòng ngự dò xét. Cửu Thiên khẽ nói: “Tôi có phải biết anh không?”
Tinh Khôi ngẩng đầu lên, nhìn sang Cửu Thiên.
Ngay lập tức, thần sắc Cửu Thiên có sự kinh ngạc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất