“Tốt, tốt!” 

Giả Minh vỗ ngực nói. 

Phong Tuấn Kiệt lập tức ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía Giả Minh. 

Gặp phải hắn Giả Minh vậy mà nói không sao, đúng là không xem hắn ta ra gì mà. 

Nhưng Giả Minh thực sự rất vui, vì đây gần như là đối thủ tốt nhất mà hắn ta có thể chọn. 

Xem những người còn lại đi. 

Cừu Loạn của nước Long Võ. 

Võ tôn siêu mạnh, được xưng là long nhân vinh quang, tu vi cường hãn có tiếng. Nếu gặp phải tên này, chắc Giả Minh sẽ bị đánh thành hoa. 

Hoàng Phủ Tường của nước Vạn Tôn. 

Đây cũng là một vị cao thủ hàng đầu. Thần bút vừa rơi, mưa gió đây trời, Giả Minh cũng thầm ước lượng thực lực của bản thân, dù cầm pháp khí do Kỳ Thánh lưu lại, rồi dùng pháp quyết và trận pháp bên trong cũng không phải là đối thủ của Hoàng Phủ Tường. Đến lúc bị một đám huyễn hoá chi thú bao vây thì không vui rồi. 

Nhậm Ngữ của nước Đan Thánh. 

Chắc chắn là võ tôn, một thân pháp quyết siêu mạnh. Trận trước đã khiến hắn hết hồn. Khi đấu với loại người này, e là hắn còn chẳng thể tiếp cận đối phương. 

Hơn nữa Nhậm Ngữ xuất thân từ thánh địa luyện khí sĩ-nước Đan Thánh. Giả Minh hơi sợ Nhậm Ngữ sẽ nhận ra khí võ song tu của hắn là giả. 

Nếu vậy thì danh tiếng của Giả Minh sẽ mất sạch. 

Còn Tô Mạn. Thôi, Giả Minh chỉ có thể nói mình chưa muốn chết. Khi đối mặt với ả điên này, hắn dứt khoát bỏ cuộc nhận thua cho rồi. 

Một khi đã đấu thì chẳng thể sống sót trở ra, chuyện này không phải nói chơi đâu. 

Nghĩ đi nghĩ lại thì quả thật tên Thân Hoả Hoàng này là đối thủ phù hợp nhất. 

Dựa trên mấy trận đấu trước thì thực lực của Thân Hoả Hoàng không quá mạnh. 

Hơn nữa cũng không xuất thân từ cửu đại cường quốc. Nói không chừng cũng chỉ tới từ tiểu quốc nào đó như hắn thôi. 

Nếu thể thì vẫn có thể đánh trận này. 

Trên mặt Giả Minh thoáng chút ý cười, hắn ta hơi nghi có phải có người cố ý sắp xếp như thế này không. 

Nếu không thì chuyện này quá sức may mắn. 

Giả Minh xoay tay, quyết định phải đánh một trận thật tốt. 

Nếu có thể thắng thì hắn ta đã đạt được mục đích rồi. 

Đứng top 5 thiên hạ, danh tiếng không cần phải nói. Có thể tam thánh cũng sẽ chọn hắn ta làm đệ tử. 

Sống trên đời phải đánh cược một lần chứ. 

Giả Minh rút trường kiếm của mình ra. 

Bốn người khác lui xuống, trên đảo nổi chỉ còn lại mỗi Giả Minh và Thân Hoa Hoàng. 

Cả hai đều cầm trường kiếm, Phong Tuấn Kiệt bỗng lên tiếng: “Anh tên là Cửu Thiên à?” 

Lời vừa dứt, Cửu Thiên đứng bên dưới lập tức bật cười. 

Đây không phải Phong Tuấn Kiệt thì là ai, xem ra Phong Tuấn Kiệt cũng muốn trêu chọc Giả Minh. 

Giả Minh ngẩng đầu, cao giọng nói: “Không sai, chính là tôi. Sao, anh sợ à?” 

Phong Tuấn Kiệt cười khẽ, trường kiếm trong tay chỉ về phía Giả Minh: “Tôi sợ anh sao? Cửu Thiên? Haha, tôi muốn đánh chết anh!” 

Giữa đám đông, ý cười trên mặt Cửu Thiên càng sâu. 

Phong Tuấn Kiệt thoạt như đang nói chuyện với Giả Minh nhưng thực chất là đang nói với hắn. 

Cửu Thiên thầm nói khẽ: “Muốn đánh tôi? Vậy phải xem anh có bản lĩnh này không đã” 

Trên đảo nổi, Giả Minh hô lớn: “Muốn đánh tôi? Phải xem bản lĩnh của anh rồi. 

Cửu Thiên lập tức vỗ tay, đúng như lời hắn muốn nói. Tên Giả Minh này làm tốt lắm. 

Phong Tuấn Kiệt gật đầu nói: “Yên tâm, sẽ không làm anh thất vọng. 

Nói xong, Phong Tuấn Kiệt lập tức cắm trường kiếm xuống đất. 

canh kình trên người vọt lên, từng luồng canh kình như sương bắt đầu toả ra tứ phía. 

“Đạo lực nồng đậm quá!” 

Cửu Thiên liếc mắt đã nhận ra Phong Tuấn Kiệt không bình thường, thực lực của tên này không thể mạnh như thế được! 

Năng lượng này gần như nhanh chóng đạt tới mức võ tôn rồi. 

Lần trước khi gặp nhau ở núi Tứ Giới, Phong Tuấn Kiệt còn không thể đánh thắng Tả Tử Sâm cơ mà. Sao hôm nay là phóng ra năng lượng mạnh như thế, thật khó hiểu! 

“Đạo Tàng Quyển! Không ngờ ông lại cho nó xem thứ này!” 

Ngô Tân và Đông mập đang rảnh rỗi ngồi đối diện nhau thưởng trà. Bọn lão Lưu bên cạnh cũng ngạc nhiên quay đầu sang như muốn nghe hai người nói chuyện. 

Đông mập hào sảng nói: “Sao, có năng lực thì ông cũng dạy cho đồ đệ Khí Tàng Quyển trong tay mình đi. Để không cũng chẳng làm gì, ông định mang xuống mồ sao. Ồ, tôi nhớ ra rồi, đồ đệ của ông là võ giả, không luyện được Khí Tàng Quyển, tiếc ghê, hahaahaha!” 

Đông mập vỗ bụng cười lớn, trông cực kỳ đắc ý. 

Ngô Tân mỉm cười nói: “Đông mập, xem ra ông ở hỗn độn mãi nên không biết vài chuyện nhỉ” 

Đông mập nhàn nhã uống trà cắn hạt dưa: "Không biết cái gì, ông nói thứ đi. Gần đây tôi hơi ít tin thật. 

Ngô Tân cười bí hiểm: “Không nói, tới lúc cần biết thì ông sẽ biết thôi. Ông nghĩ chỉ cần để Phong Tuấn Kiệt tham ngộ Đạo Tàng Quyển thì có thể thắng được tôi sao? Nằm 

mo!" 

Đông mập nhíu mày, nhìn dáng vẻ ung dung của Ngô Tân, trong lòng dâng lên vài phần bất an. 

Nhưng ngoài mặt thì ông ta vẫn mạnh miệng: “Thắng ông là chuyện bình thường thôi. Dám cá một trận không?” 

Ngô Tân lập tức đáp lại: “Được, dám dùng Đạo Tàng Quyển để cược không?” 

Đông mập khiếp sợ nhìn Ngô Tân: “Đầu ông có vấn đề à!” 

Sau đó Đông mập vội vàng xua tay như muốn nói ông bị điên, nhanh về nhà uống thuốc đi, tôi không chấp ông nữa. 

Trên đảo nổi, Giả Minh dần cảm thấy sai sai. 

Chuyện này không giống những gì hắn ta nghĩ lắm, tại sao khí thế của tên mặt sắt này lại mạnh như vậy. Thực lực cũng vượt xa dự đoán của anh ta! 

Không được! Nếu còn không ra tay thì sẽ không kịp mất! 

Thấy khí thế và canh kình của Phong Tuấn Kiệt dần tăng lên, Giả Minh không thể nhịn được nữa. 

Hắn ta cầm trường kiếm lao thẳng tới chỗ Phong Tuấn Kiệt trong nháy mắt. 

Thân ảnh hoá cự kiếm, hào quang xoắn ốc mang theo cả cuồng phong. 

“Khí Trảm!” 

Kiếm quang chợt phóng tới trước mặt Phong Tuấn Kiệt. 

Nhưng Phong Tuấn Kiệt bỗng phất tay tung chưởng. 

Một chưởng cực kỳ đơn giản không chút hoa lệ nhưng lại khiến Cửu Thiên khế biến sắc. 

Những võ tôn võ giả có mặt ở đây đều kinh ngạc hô lên. 

Một chưởng này như phản lại quy chân. 

Không chứa năng lượng mà lại có thể phá vỡ mọi thứ. 

Canh kình trên người và đạo chi lực nồng đậm đều được thu lại và biến mất trong nháy mắt. Chỉ để lại một chưởng long trời lở đất này. “Đạo Diệt!” 

Bùm! 

Một chưởng của Phong Tuấn Kiệt đánh vỡ canh kình của Giả Minh, hất bay trường kiếm trong tay Giả Minh rồi nện thẳng vào mặt hắn. 

Khuôn mặt Giả Minh lõm xuống, máu tươi văng tung toé, Giả Minh bị một chưởng quật xuống đất. 

Tiếng ầm ầm vang lên, cả hòn đảo đầy ắp hoa văn vỡ vụn. 

eyJpdiI6ImdcL01YejBlcVJvQWZ0dnJFcjdcLzFVZz09IiwidmFsdWUiOiJRUG5FQWdMdkk2QzFUSkU5cFwvYmdNSG1zVFlpZDFNbG9yakVCalU0RU93N1NVbklLVEdReDdLU1JhTUlhcjJSVHFxNXNKT21CZlZVc0RWa1ZcL1FaeXJMUGJIcFNaS1hwRjFFaHJPWVozcFhFMGxqeHdrUVlyRFlCbGpydHVOTzNWNk9TYklJSTIwVEs2NDdzXC8wSzBKcTlLMTBObURXS3Q2NzE1RHBhYXZcL2pTbW9IT0xZaTJ5aXYzZ2RESnlDSTQwSTVmb1hoR0dFbU1IaGo2U0l1bEtVOTBQMkQ4cFF6dUlhcFNuZzJ4ZVZ0ZVRGRTAya0xtY0FZT3BaMUp0NW1LYTRnZjZwZnNVK3I1c1ZoTlZSWUg4QjgremFpK0tPYlN6XC96YUU5b3g4dmxlZGxTaXBtb3lVNXZGcmlKbmJnRFpjQkttWUZ5aDFWblVNdkFGOUFjYnNXYUJLcVd4UVRtMFU4clNxK0NyVVdLQT0iLCJtYWMiOiI0ZjZhNmIwMjRkYzA4ZWYzNzkyMjM4ZDI5MjAwYTc5MzEzZTdjNGExNTRhZDZjMTM1MzJkODliM2Q2MzMwNzE2In0=
eyJpdiI6IlwvVlwvc2FzVUliMk1iYlwvTmRlYnlpZXc9PSIsInZhbHVlIjoiRmFxWldWZTBHQlA3VTVuNHNFNXBRalg2Z3NwTjJ3T25mQ2hqbkhMSkYrQVdlSGx5VzN1eG9Jb09Zb3JWUjlJUWxwNFFpbkZXTFlrNitaV0l2dkpRQXRUcGh2OUdVbG1MdjFob0lSZlpXYTA3dHAwNjgreGhmSTNaZ241N3hlZE9hdTFmSGZrNG9RcXo5elJRWlNoeVFYcXROd1dEeXFhWm5WRnhlZzNKZzV3OHpqbkdGQmRXa2VaREtIejBrelpzVkQrSFB1NjRFalNTT0wrbDlwc1hzY0hEelByMHRcL1F1XC9KVnN2dURXNWVLUWx5UXVrNTFjM1hTNFJsM25qWktRIiwibWFjIjoiMTE0NDg3ODk3NTE4NWI0NjAxYzBmODEwNjA4NTNhYmQyM2JiNWE2NTNjYTIxMWI3MzM3ODM1ZTU5ZWVjYjRhMCJ9

Nói xong, Phong Tuấn Kiệt tung hai chưởng như gió. Từng quyền đấm vào thịt, cát bụi tung bay mù mịt. Giả Minh lập tức bị đánh phun máu.

Ads
';
Advertisement
x