Quá xui, quá thảm.
Giả Minh phun máu, hai mắt mở trừng, hắn ta hoàn toàn không thể phản ứng chuyện gì xảy ra.
Hắn ta chỉ biết mình vừa mới xông tới thì năng lượng trên người bỗng biến mất.
Như thể thiên địa bỗng xuất hiện một khu vực không tồn tại bất cứ nguồn năng lượng nào. Chỉ cần xông tới thì canh kình trên người đều biến mất.
Sau đó chưởng của Phong Tuấn Kiệt đột ngột bắn tới.
Uy lực mạnh tới bất ngờ.
Như núi lửa, như sóng thần. Uy lực ngập trời đánh cho Giả Minh khắp người đầy máu, ngực lõm xuống một mảng.
Hắn ta muốn trốn như chợt phát hiện mình không thể sử dụng canh kình.
Muốn cản nhưng lại phát hiện chưởng của Phong Tuấn Kiệt như mưa rào không ngừng đánh lên người hắn, Giả Minh căn bản không cản được bất kỳ chưởng nào.
Tiếng xương cốt vỡ vụn liên tục vang lên.
Khi Giả Minh sắp bị đánh chết tại chỗ thì bỗng cơ thể hắn ta loé sáng, rõ ràng là một trận pháp đã kéo Giả Minh đi.
Cùng lúc đó, một đại trận đã đỡ được đòn của Phong Tuấn Kiệt.
Đây rõ ràng là pháp quyết của luyện khí sĩ, trong thời khắc mấu chốt, pháp khí của Giả Minh đã cứu hắn ta một mạng.
Phut! phut!
Giả Minh phun máu, từ trên xuống dưới không có chỗ nào còn lành lặn.
Chuyện này hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn ta, tại sao tên Thân Hoả Hoàng này lại mạnh như vậy.
Thủ pháp này đã vượt qua cả Tả Tử Sâm vừa mới đấu với Cửu Thiên lúc nãy.
Dù Tả Tử Sâm có cầm kiếm Diêm La thì cũng không thể sánh với người trước mặt.
“Quỷ dị!”
Giả Minh cắn rằng lên tiếng.
Trước thủ pháp kỳ lạ như vậy, hắn ta chỉ có thể nghĩ tới hai chữu này.
Trên cầu vồng, tam thánh cũng vô cùng kinh ngạc.
“Tôi vừa thấy cái gi? Không ngờ tên nhóc này đã luyện được Đạo Diệt!”
Hỗn Độn Vũ Thánh là người đầu tiên lên tiếng, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống. Ánh mắt ông ta nhìn Phong Tuấn Kiệt hệt như đang nhìn kẻ thù của mình, khuôn mặt lộ ra sát khí.
So với lúc Giả Minh giả làm Cửu Thiên thì sát khí còn mạnh hơn.
“Dư nghiệt Cửu Tiêu Môn!”
Ánh mắt của Hoàn Vũ Thiên Thánh cũng lạnh đi.
Dù là tam thánh bọn họ cũng không nắm giữ công pháp nghịch thiên cỡ này.
Cả thiên hạ chỉ mỗi Cửu Tiêu Môn đã biến mất trong dòng chảy lịch sử mới có.
Bát Phương Tiền Thánh thở dài nói: “Dã hoả thiêu bất tận, gió xuân thổi lại sinh. Tôi biết ngay khó mà diệt trừ tận gốc một môn phái lớn như vậy mà. Đạo Diệt trong Đạo Tàng Quyển đã có người thừa kế. Vậy Chưởng Thiên của Khí Tàng Quyển thì sao? Thần Uy của Võ Tàng Quyển nữa?"
Nói xong, Bát Phương Tiền Thánh nhìn Hoàn Vũ Thiên Thánh và Hỗn Độn Vũ Thánh.
Hỗn Độn Vũ Thánh hừ lạnh: “Sao hả lão Bát Phương, ông hối hận rồi à? Lúc đó ông cũng thu được không ít lợi ích. Giờ muốn nôn ra cũng không thể nôn được.
Bát Phong Tiền Thánh nói: “Hối hận thì có ích gì, dù là những người có thủ chưởng thiên đạo như chúng ta thì có thể làm lại mọi thứ sao? Tôi chỉ muốn nói cho các ông biết, hôm nay thấy Đạo Diệt thì ngày mai có thể sẽ thấy Chưởng Thiên. Nếu một ngày nào đó Thần Uy cũng xuất hiện thì phải làm sao bây giờ?”
Hoàn Vũ Thiên Thánh đáp: “Thần Uy sẽ không xuất hiện, vĩnh viễn không!”
Nói xong, Hoàn Vũ Thiên Thánh nhìn chằm chằm Phong Tuấn Kiệt.
Trên đảo nổi, cuối cùng Phong Tuấn Kiệt cũng lấy kiếm Phương Thốn của mình ra rồi chém trận pháp đang cản trở mình thành từng mảnh nhỏ.
Lúc này, Giả Minh mới có thể miễn cưỡng đứng dậy.
May mà hắn ta có bất diệt thân, nếu không e là đã chết tại chỗ rồi.
Khó khăn lắm mới hồi phục một chút, Giả Minh tái mặt vội vàng kéo giãn khoảng cách với Phong Tuấn Kiệt.
Đều là võ giả nhưng Giả Minh lại không dám tiếp tục lại gần Phong Tuấn Kiệt, chứng tỏ hắn ta đã chết khiếp trước năng lượng quỷ dị của Phong Tuấn Kiệt.
Trong đám người bên dưới.
Cửu Thiên hơi nheo mắt lại, chiêu này của Phong Tuấn Kiệt thực sự có chút cường hãn.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy một võ kỹ thần kỳ như vậy.
Cảm giác còn mạnh hơn sự áp chế canh kình của hắn.
Hơn nữa, những lời Phong Tuấn Kiệt vừa nói chứng tỏ hắn ta vì Cửu Thiên mà đến.
Cửu Thiên nhếch môi, không nhờ Phong Tuấn Kiệt lại khát khao đấu với hắn một trận như vậy.
Chứng tỏ điều gì?
E là không chỉ vì không phục sau trận chiến ở nước Võ Đỉnh đâu.
Cửu Thiên ngẫm lại, khi gặp Phong Tuấn Kiệt ở núi Tứ Giới, còn cả biểu cảm của Thư Thánh Đông mập đứng cạnh.
Khả năng cao là có liên quan tới ân oán giữa mạch Cửu Tiêu và mạch Thần Hoàng.
Nếu không ngoài dự liệu thì nói không chừng bây giờ sư phụ Ngô Tân của hắn và Đông mập đang ở cùng một chỗ chờ hai người đó giao thủ cũng nên.
Cửu Thiên lắc đầu tiếp tục nhìn về phía hòn đảo.
Giả Minh đặt trường kiếm chắn ngang trước ngực, chuẩn bị đánh cược một lần cuối cùng.
Canh kình trên cơ thể điên cuồng ngưng tụ, thiên địa cũng chuyển sắc theo, từng tia đạo lực dần hội tụ.
Phong Tuấn Kiệt không nhanh không chậm cất bước về phía Giả Minh.
Nếu là người có thị lực tốt và nhìn kỹ bàn chân Phong Tuấn Kiệt.
Sẽ kinh ngạc phát hiện rằng, mỗi bước chân của Phong Tuấn Kiệt đều toả ra khí lưu.
Nên cát bụi dưới chân đều biến mất.
Dấu chân khắc sâu trên mặt đất như được vẽ lên.
Không bị lõm, cũng không có gì kỳ lạ, thậm chí kiếm Phương Thốn trong tay Phong Tuấn Kiệt còn không có chút canh kình nào.
Rõ ràng động tác của hắn ta không nhanh nhưng mọi người đều cảm thấy không thể né tránh. Những người nhìn Phong Tuấn Kiệt đều có cảm giác hắn ta đang tiến về phía
họ.
Giả Minh quát to rồi vung trường kiếm.
Canh kình mạnh mẽ trực tiếp ngưng tụ thành một thanh kiếm quang cực lớn.
Kiếm dài trăm trượng phóng thẳng lên trời cao.
Ánh sáng lấp lánh thu hút cả thiên lôi.
“Trảm!”
Giả Minh chém xuống, lần này thái độ của hắn ta như muốn giết người, thành bại chỉ trong một kích.
Khi đối mặt với chiêu này, Phong Tuấn Kiệt không chút hoang mang nhấc kiếm lên.
Rồi nhẹ nhàng chấm một điểm giữa hư không!
Chỉ là một điểm nhưng cả thiên địa lại bắt đầu chấn động.
Như gợn sóng lan ra, thậm chí sự chấn động còn lan tới chỗ Cửu Thiên.
Cửu Thiên có thể cảm nhận được cả thiên địa chi lực, thậm chí cả đạo chi lực đều thoáng qua người hắn như ngọn sóng.
Một kiếm này của Giả Minh đã dùng hết năng lượng trên người. Kiếm quang của Giả Minh vừa hạ xuống liền vỡ nát.
Hắn ta há miệng, tay đặt lên hông.
Không ai biết rằng khi chém xuống, hắn ta muốn trực tiếp phát động pháp khí, dùng pháp quyết bao vây dưới đất và khoá chặt Phong Tuấn Kiệt.
Hắn ta chỉ có một cơ hội này để nghịch chuyển tình thế.
Nhưng hiện thực luôn tàn khốc.
Giả Minh chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Tuấn Kiệt phi tới rồi đâm kiếm vào ngực mình!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất