“Tâm chi sở hướng, đạo chi sở hướng, cả đất trời này, ai có thể ngăn cản tôi!”
Phong Tuấn Kiệt nhìn Giả Minh, nhẹ nhàng nói.
Hắn ta đã ngộ được tất cả trong Đạo Tàng Quyển, tuy còn rất non nớt và chưa thuần thục.
Nhưng cũng đã vượt trên người khác dù ít hay nhiều, đây là hiệu quả của quyển công pháp vô thượng này.
Phập!
Hắn ta đẩy trường kiếm về phía trước, đâm xuyên qua người Giả Minh.
Phong Tuấn Kiệt đi đến cạnh Giả Minh, môi hơi nhúc nhích, truyền âm vào tai hắn ta: “Muốn đóng giả Cửu Thiên, anh còn kém xa!”
Giả Minh ngạc nhiên và sợ hãi, hắn ta nhìn chằm chằm Phong Tuấn Kiệt, không nói câu gì.
Trên thanh kiếm của Phong Tuấn Kiệt lóe lên tia sáng, Giả Minh lập tức mất hẳn khả năng giãy giụa.
Cơ thể bất diệt thì sao? Đã đến cảnh giới này rồi, canh kình của ai cũng có thể khiến cơ thể một người hóa thành cát bụi, kể cả ngưng tụ máu cũng không kịp.
Nếu ra tay tàn nhẫn hơn còn có thể phá hủy thần hồn, dập tắt sức sống.
Rõ ràng Phong Tuấn Kiệt cũng có khả năng làm được như vậy.
Nhưng hắn ta lại không giết chết Giả Minh. Vừa rút kiếm ra, Giả Minh ngã rầm xuống đất, ngất xỉu.
Chỉ có thể nói, trình độ của Giả Minh quá kém.
Trong số mười người ở đây, hắn ta chẳng thể đánh được ai.
Kể cả Phong Tuấn Kiệt trông có vẻ yếu nhất cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết hắn ta. Thực lực của hắn ta chỉ có vậy mà thôi.
Mọi người im lặng như tờ.
Không chỉ vì Phong Tuấn Kiệt thể hiện sức mạnh đáng sợ.
Mà còn bởi Giả Minh yếu đến mức khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Đây là người khí võ song tu trong truyền thuyết đó sao? Trong danh sách của Bát Phương Tiền Trang, người này còn là cường giả đứng đầu!
Sao lại yếu như vậy?
Kể cả người không quá mạnh cũng có thể nhận ra, Giả Minh là một kẻ có tiếng không có miếng. Hắn ta kém xa những người khác.
Hoặc nói cách khác, hắn ta hoàn toàn không có đủ sức mạnh để bước vào top 10 thiên hạ. Chẳng qua lúc trước không gặp ai quá mạnh, nên hắn ta mới may mắn được lọt vào top 10 thôi.
Nếu người gọi là khí võ song tu thật sự yếu như vậy.
Vậy Thánh giả trong thiên hạ còn tìm hắn làm gì.
Ngay sau đó, có rất nhiều người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Nghĩ cũng biết, có bao nhiêu người thua cược trong trận so tài này. Chí ít hầu hết đều nghĩ là Giả Minh sẽ chiến thắng.
Vì danh tiếng vang dội của hắn, vì hắn tự nhận là “Khí võ song tu!”
Giờ bị loại một cách hèn nhát như vậy, khiến rất nhiều người ủng hộ Giả Minh, đều cảm thấy khó hiểu.
Trên cầu vồng, các vị quốc chủ và Tam Thánh cũng bắt đầu bàn tán.
“Cửu Thiên này, thật sự quá yếu. Sao loại người này có thể chiến thắng tất cả mọi người ở nước Đan Thánh?”
“Không thể tin mấy lời đồn thổi, thật là nghe danh còn chẳng bằng gặp mặt. Cửu Thiên này yếu đến đáng thương, loại người như hắn cũng khiến Bất Diệt Thánh Giả phải phát
thánh lệnh sao?”
“Tôi thật sự không thấy, rốt cuộc khí võ song tu của hắn mạnh ở chỗ nào. Hoặc nói cách khác, tôi không thấy đây là khí võ song tu. Một võ giả, chỉ cần lấy chút pháp khí mà luyện khí sĩ chế tạo dùng một lần chắc cũng giống như hắn!”
“Võ Đỉnh quốc chủ, sao ông không nói gì? Ông thấy Cửu Thiên thế nào?”
Các vị quốc chủ không đánh giá cao Cửu Thiên vừa được khiêng đi. Tần Chính đại đế cười mà không nói, hoàn toàn lười không muốn trả lời câu hỏi của các vị quốc chủ kia.
Nói đùa, Cửu Thiên vẫn chưa bại lộ thân phận, ông ta sẽ không nói tình huống thật cho mấy người này đâu.
Thứ giả mạo như vậy dĩ nhiên không có trình độ gì rồi, Ánh mắt sáng quắc của Tần Chính đại đế nhìn về phía Cửu Thiên.
Ông ta biết chỉ Cửu Thiên mới thật sự có cái gọi là khí võ hợp nhất. Bây giờ Cửu Thiên đã nhập tôn, thực lực mạnh đến mức khiến linh hồn ông ta chấn động.
Trong lòng Tần Chính đại đế vẫn cười như điên không nghỉ. Hơn nữa khi nhìn các quốc chủ khác, ông ta cũng cười thầm.
Đợi đến ngày, Cửu Thiên thật sự để lộ thân phận, các người mới có thể nhận ra khí võ song tu thật sự mạnh như thế nào.
Tuy nhiên đến lúc đó, chắc Cửu Thiên phong thánh rồi.
Tần Chính đại đế thầm nghĩ, nếu là ông ta, chắc chắn ông ta cũng sẽ tu luyện đến mức không ai có thể địch nổi, sau đó mới thông báo khắp thiên hạ.
Như vậy mới an toàn nhất, Tần Chính đại đế cũng rất mong Cửu Thiên cũng sẽ làm như vậy. Khi ấy, nước Võ Đỉnh của họ mới có cơ hội trở thành một trong mười nước mạnh nhất.
Tam đại Thánh giả nhìn Giả Minh, cũng hơi nhíu mày.
Bát Phương Tiền Thánh là người đầu tiên lên tiếng: “Không giống. Khí võ song tu không thể yếu như vậy. Mọi người đừng quên năm ấy hắn còn chưa tu thành Càn Thánh, thực lực vượt xa dự đoán của chúng ta.”
Hỗn Độn Võ Thánh nói: “Cường giả trong thiên hạ có khí võ hợp nhất nhiều như lông trâu. Có lẽ Cửu Thiên này, cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi. Giờ hắn cũng chỉ mới đến Thiên Canh cảnh, dĩ nhiên không thể so sánh với Càn thánh lúc đó. Tôi đề nghị, nên mọi hết bí mật của hắn trước thì tốt hơn. Sau cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, chúng ta tìm một lý do để khiến hắn đến gặp chúng ta là được.
Hoàn Vũ Thiên Thánh nói: “Giờ tôi hơi nghi ngờ không biết liệu Cửu Thiên này có khí võ hợp nhất thật không? Thậm chí tôi còn nghi ngờ có khi hắn ta không phải là Cửu Thiên
Câu nói này của Hoàn Vũ Thiên Thánh khiến Hỗn Độn Võ Thánh và Bát Phương Tiền Thánh hơi ngẩn người, sau đó hai người khẽ gật đầu với nhau tỏ vẻ Hoàn Vũ Thiên Thánh nói rất lý.
Ba người lập tức nhìn về phía Đan Thánh quốc chủ đang ngồi đằng sau.
Nếu trong thiên hạ này có người phân biệt được Cửu Thiên này là thật hay giả, thì người đứng đầu không ai khác chính là Đan Thánh quốc chủ.
Lúc này, Đan Thánh quốc chủ không nói gì, kể cả khi Tam Thánh nhìn ông ta với ánh mắt nghi ngờ, ông ta cũng không nói lời nào.
Gương mặt ông ta ngẩn ra, trông có vẻ hơi do dự.
Tam Thánh thấy, Đan Thánh quốc chủ đang do dự không biết rốt cuộc người này có phải Cửu Thiên hay không.
Nhưng thật ra, Đan Thánh quốc chủ đang do dự không biết có nên nói thân phận thật của Cửu Thiên cho Tam Thánh hay không.
Ông ta rất băn khoăn. Bát Phương Tiền Thánh là người đầu tiên không chờ nổi, ông ta hỏi: “Bất Diệt, ông có nhận ra Cửu Thiên này không?”
Đan Thánh quốc chủ trầm ngâm một lúc, trả lời: “Không nhận ra cũng không chắc chắn, khó nói!”
Tam Thánh hơi thất vọng quay đầu.
Cuối cùng, Đan Thánh quốc chủ vẫn không tiết lộ thân phận của Cửu Thiên. Cũng không phải vì ông ta rất muốn bảo vệ Cửu Thiên thật, mà ông ta biết lúc này có rất nhiều cặp mắt ma tu đang nhìn họ chằm chằm. Vậy nên, ông ta không thể tiết lộ sự thật.
Giống như Đan Thánh quốc chủ suy nghĩ, trên lầu.
Phong Thiên công tử vuốt cằm, chỉ vào Giả Minh nói: “Người này trông như hàng dỏm. Không phải đang đùa với tôi đấy chứ? Thế này thật chẳng thú vị!”
Tố Thu trưởng lão ngồi bên cạnh nói: “Phải điều tra không?”
Phong Thiên công tử xua tay nói: “Không cần. Thật hay giả cũng chẳng sao, đến lúc đó bắt tất là được.
Vài vị trưởng lão khác lập tức gật đầu phụ họa.
Trên hòn đảo nổi, Phong Tuấn Kiệt bay xuống, trước mặt mọi người hắn ta bay về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên cười nhạt nói: “Tôi đoán ra anh từ lâu rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất