Phong Tuấn Kiệt cười lớn: “Quả nhiên không thể giấu nổi cậu. Có vẻ chúng ta sẽ lại phải đánh một trận!” Cửu Thiên nói: “Vậy anh có thể rút thăm trúng tôi rồi nói tiếp!” 

Phong Tuấn Kiệt nói: “Rút hay không rút cũng chẳng thể tránh khỏi trận chiến này. Cậu hiểu ý tôi chứ?” 

Cửu Thiên hiểu rõ gật đầu, sau đó nói hai chữ: “Đạo Quyền?” 

Phong Tuấn Kiệt hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn Cửu Thiên với ánh mắt ẩn ý, kinh ngạc nói: “Sao cậu lại biết, hay cậu cũng có... Không đúng, võ quyển đã biến mất lâu rồi, cậu dọa tôi. 

Cửu Thiên liên tục cười nói: “Đúng vậy, võ quyển đã biến mất rồi” 

Phong Tuấn Kiệt bị lời nói của Cửu Thiên làm cho lúng túng. 

Nhưng hắn ta vẫn lấy một túi rượu, ném cho Cửu Thiên. 

Cửu Thiên nhận rượu, ánh mắt lập tức sáng bừng. 

Rượu của Phong Tuấn Kiệt chắc chắn là rượu ngon của Đông mập. 

Cửu Thiên lập tức ngửa đầu, uống một ngụm to. Cả người hắn nóng như lửa đốt, sắc mặt đỏ hồng. 

“Lâu lắm rồi tôi không uống được rượu ngon thế này!” 

Cửu Thiên cười rất vui vẻ. Uống rượu quê hương nơi đất khách có mùi vị rất khác biệt. 

Phong Tuấn Kiệt cũng lấy một túi rượu khác, uống rượu tâm sự với Cửu Thiên. 

Những người khác đều cảm thấy khó hiểu khi thấy dáng vẻ trò chuyện vui vẻ của hai người. 

Sao Thân Hỏa Hoàng này lại quen biết Dạ Ảnh. Chẳng lẽ hai người họ đều đến từ một nơi? 

Hành động của Cửu Thiên và Phong Tuấn Kiệt lập tức khiến rất nhiều người phải suy đoán. 

Nếu Cửu Thiên và Phong Tuấn Kiệt thật sự đều từ một đất nước, vậy chẳng phải đất nước này quá khủng khiếp rồi hay sao? 

Top mười trong thiên hạ thì có đến hai người đến từ cùng một quốc gia. 

Hơn nữa, chắc chắn đất nước này không nằm trong số chín cường quốc lớn. Vì khi báo danh, dù là Cửu Thiên, hay Phong Tuấn Kiệt đều không điền lai lịch của mình. 

Khi Phong Tuấn Kiệt tháo mặt nạ, Tần Chính đại đế cũng nhận ra Phong Tuấn Kiệt. 

Tần Chính đại đế lập tức hoảng sợ, bàn tay run rẩy không ngừng. 

Điều kỳ diệu như trên trời rơi xuống một cái bánh nhân thịt khiến ông ta cảm thấy vô cùng may mắn. 

Không ngờ bây giờ lại xảy ra lần thứ hai. 

Phong Tuấn Kiệt! Đúng Phong Tuấn Kiệt! 

Trong lòng Tần Chính đại đế điên cuồng gào thét. 

Trong đám đông, Lâm Sơ, Hàn Vĩnh Tường và hai vị hoàng tử Tần Cảnh, Tần Thiên cũng ngạc nhiên đến rớt cằm. 

Họ nhìn lên quầng sáng trên trời, thấy Phong Tuấn Kiệt đang đứng cùng một chỗ với Cửu Thiên, ai nấy đều cảm thấy đầu váng mắt hoa. 

Có vẻ giờ đây, nước Võ Đỉnh của họ thật sự nghịch thiên quật khởi. 

Cửu Thiên và Phong Tuấn Kiệt trò chuyện vui vẻ. Thỉnh thoảng, Cửu Thiên còn trò chuyện với Nam Cung Lệ, Vũ Hoàng Yến đang im lặng đứng bên cạnh, thậm chí còn rót một chút rượu cho Thập Tam và Tiểu Hắc. 

Để họ cũng được nếm thử món ngon. 

Tiểu Hắc và Thập Tam đều đã từng uống loại rượu này, nên biểu hiện của một người một thú rất bình tĩnh. 

Nhưng Nam Cung Lệ và Vũ Hoàng Yến lại không giống vậy, mặt mũi hai người đỏ bừng, khăn che mặt cũng không thể che mất. Một người nói to rượu ngon, sau khi uống hai ngụm, đã kích động đến bật khóc. 

“Đây là loại rượu ngon nhất mà tôi từng uống, quá mạnh!” 

Tiểu Hắc khinh thường nhìn Nam Cung Lê, hò hét cái gì vậy, rõ ràng là một hoàng tử mà chẳng có chút tố chất nào. 

Trên bầu trời, tại hòn đảo nổi. 

Thanh kiếm vàng lại di chuyển rồi dừng lại. Lúc này nó chỉ vào hai người, lần lượt là Nhậm Ngữ và Hoàng Phủ Tường! 

Thấy hai người bị thanh kiếm vàng chỉ vào, mọi người đều nhận ra, đây sẽ là một trận đại chiến chấn động của luyện khí sĩ. 

Vì hai người này vừa là tôn giả càn khôn vừa là luyện khí sĩ xuất sắc. 

Hai người Tô Mạn và Cửu Loạn rút lui, để lại hòn đảo nổi cho Nhậm Ngữ và Hoàng Phủ Tường. 

Dù sao cả hai cũng là luyện khí sĩ cao quý, nên sau khi đứng yên một lúc, Hoàng Phủ Tường mở lời hành lễ: “Tiểu sinh tên là Hoàng Phủ Tường, đến từ gia tộc Hoàng Phủ ở nước Vạn Tôn. Ngưỡng mộ danh tiếng của nước Đan Thánh đã lâu, mong Nhậm Ngữ công tử chỉ dạy. 

Từ lời nói của hắn ta, có thể nhận ra trong xương cốt của Hoàng Phủ Tường có sự nho nhã. 

Thật ra chỉ cần nhìn từ bên ngoài cũng hiểu rõ, Hoàng Phủ Tường là một thư sinh yếu đuối đúng chuẩn. 

Hắn ta mặc một bộ trường sam, tay cầm thần bút. Gương mặt tuấn tú, ba phần ý cười, bảy phần nhã nhặn. 

Nhìn thế nào cũng không giống một tôn giả càn khôn mạnh không biên giới. 

Hắn ta vừa nói xong, Nhậm Ngữ còn chưa kịp đáp lời, người nước Vạn Tôn bên dưới đã hét to. “Hoàng Phủ Tường, anh đừng có giả vờ nữa, mau đánh đi. Cẩn thận thua lại bị vợ đánh đấy!” 

“Cần gì quan tâm hắn ta là ai, cứ đánh hết đi. Nếu thua thì về nhà quỳ ván giặt đồ!” 

Tiếng hò hét bên dưới nghe có vẻ chẳng hề kính trọng cường giả như Hoàng Phủ Tường. 

Nhậm Ngữ khẽ cười nói: “Hoàng Phủ công tử lịch sự tao nhã, tôi cũng ngưỡng mộ anh đã lâu. Trận chiến hôm nay, anh và tôi đại diện cho nước Đan Thánh và nước Vạn Tôn. Nghe nói cách lý giải về luyện khí của nước Vạn Tôn khác nước Đan Thánh chúng tôi một trời một vực. Hôm nay tôi nhất định phải xem thật kỹ” 

Nói rồi, dưới chân Nhậm Ngữ bắt đầu xuất hiện từng trận pháp. Vừa mới bắt đầu thế nhưng Nhậm Ngữ chẳng hề khách sáo, hắn ta giành triển khai càn khôn kình trước. Theo đó đạo vực mờ mịt rộng lớn cũng được trải rộng. 

Hoàng Phủ Tường thản nhiên trả lời: “Luyện khí của nước Vạn Tôn có mạnh đến đâu cũng kém nước Đan Thánh. Dù sao các anh mới đại diện cho luyện khí chính tông cả thiên hạ, khắp nơi đều là Đan Tháp của các anh. Chắc Nhậm Ngữ huynh không biết, lúc trước có lần luyện khí sĩ nước Vạn Tôn còn bị người nước Đan Thánh các anh gọi là dị loại!” 

Nói rồi, ngòi bút của Hoàng Phủ Tường cũng bắt đầu xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt. 

Tuy rằng ánh sáng này không quá chói mắt, cũng không quá rõ ràng, thế nhưng chẳng ai dám coi thường. 

Vì điều quan trọng không phải là ánh sáng, mà là cây bút trong tay Hoàng Phủ Tường. Khi hắn ta nhấc thần bút, thần bút của hắn ta trở thành cây bút có một không hai trong thiên hạ. 

Ngón tay Nhậm Ngữ hơi thay đổi, trận pháp ở đầu ngón tay xoay vòng, trong mắt hắn ta lóe lên ánh sáng kỳ dị. Nhậm Ngữ nhìn chằm chằm vào ngón tay của Hoàng Phủ Tường, nói: “Tôi biết. Năm đó người nước Vạn Tôn có một dị loại có thể lấy máu vẽ vật rồi ngưng tụ thành đan. Không cần bất cứ dược liệu gì, chỉ cần lấy máu thú hoang vẽ tranh là có thể luyện ra một loại đan dược. Ông ta thiếu chút nữa đã cướp được vị trí đan thần số một. Sau này cách của ông ta bị cho là cách của ma tu, từ đó ông ta cũng biến mất không dấu vết” 

Hoàng Phủ Tường mỉm cười, vẻ mặt hơi kiêu ngạo nói: “Người anh nói là sư phụ của tôi, Họa Thánh Tào Vĩnh!” 

Con ngươi Nhậm Ngữ co rụt, hắn ta nói: "Họa Thánh? Không ngờ ông ta vẫn còn sống, hơn nữa còn được phong thánh? Đúng là truyền kỳ!” 

Cây thần bút trong tay Hoàng Phủ Tường nhẹ nhàng vung lên. Ngay lập tức đất trời thay đổi bất ngờ, ánh sáng chín màu ngưng tụ dưới ngòi bút của hắn ta. 

“Dĩ nhiên là truyền kỳ. Hôm nay, tôi sẽ giành lấy một chút vinh quang cho sư phụ của mình. Hãy để tôi xem thử luyện khí sĩ nước Đan Thánh mạnh như thế nào!” 

Nói xong, thần bút trong tay Hoàng Phủ Tường bỗng hóa thành ảo ảnh, một bức tranh hình con thú xuất hiện. 

Cùng lúc đó Nhậm Ngữ ngưng tụ trận pháp mà mình đã triển khai, đến qua một lượt cũng phải có hơn một trăm đại trận, chúng dàn trải khắp đất trời. 

Nhậm Ngữ cất cao giọng nói to: “Quên nói cho anh biết, người lúc trước thẳng sư phụ của anh là sư phụ của tôi, Bất Diệt Thánh Giải là 

“Lên!” 

eyJpdiI6IkZqaXE0TjZ0RFpvSWt4U2ZlZnlVUGc9PSIsInZhbHVlIjoiMWRvTklzN2xkeENNXC9taGlUTUlIU1c1aXpiWW9xVndWekZsUHgzYnA4QjNWYlwvMVBSRGFUUFowamRUS2ZEdnpGYW03ampQN0NjTDQyQTJPU2dOVFltSTJlMGZJWFE1VVBGU1h3cmhhTmJ5Z3h1aXZKMXJZNkU0TDFXTHBDR3lUNiIsIm1hYyI6ImU5NDBiM2QxMzNlNmY0YjM2OTgyMmFlMzFhZDI5Y2I4Mzk1MGU3OWE0YzAwMjQ2YmQ2ZGQ4N2Y4YTVmZTNlNTYifQ==
eyJpdiI6Im9TUVwvMllPNG1VcW5vM0dmaTRBU2FRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InVHVWx6b2k1R2pPYzZUSlp4YjBEWVd3dEFvNzA1bnp5TlVCVWtuMzd4Wnd2V2VodGFsNVUzeUVCYUJnYzA4STVzSVNmQnFDR2hHNmJaXC9QRlM3NHhQSm1cL2NxT1dueHZzQitQQWoyNzErYWxXUWpuV2h1eTV3KysxWmN2M2hpdk9qQVRJZzRCWGJqcEczelMrQXd6MmYzenE4azN0eHlWeHF4VnUxNnVlSm1Ic3VcL3pxcjVURDNySkJ6clg5Y2ZBN3pzNW83b1F4Z0tGRm5HY2tEcEJTT0E9PSIsIm1hYyI6Ijg5MTAyNWMyNTcyMDM0NDVkMTYwM2ZiZmRhZGQ1YjgzNWUzNmJhYjY3NGIwYmQxNDc2ZGViOWIzODg2YzM3NzcifQ==

Giết! Giết! Giết!

Ads
';
Advertisement
x