Biểu cảm của Tô Mạn có chút châm chọc, giống như có hai người phía sau chống lưng, rõ ràng tối nay cô ta vô cùng kiêu ngạo. 

Cô ta ngẩng cao đầu, nhìn Cửu Thiên với ánh mắt xem thường. 

Sau đó không đợi Cửu Thiên trả lời, đã tự tiện ngồi xuống. 

Phong Thiên công tử và Tố Thu trưởng lão ở phía sau cô ta cũng không nói gì, coi phủ Đại hoàng tử như nhà của mình. 

Tô Mạn liếc nhìn những người xung quanh, lạnh lùng nói: "Dạ Ảnh, bộ mặt của anh cũng lớn thật đó. Người của các nước đều được anh mời đến đây. Chỉ tiếc là, những người đến đây đều là một đám vô dụng. Lúc nãy tôi nghe thấy anh nói muốn tuyên bố, anh định tuyên bố cái gì?” 

Giọng điệu này của Tô Mạn lập tức khiến sắc mặt của mọi người trở nên vô cùng khó coi. 

Vốn dĩ mọi người đều không thích người phụ nữ này, biểu hiện tối nay của cô ta càng khiến mọi người nhìn cô ta với ánh mắt thù địch. 

Nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này khéo Tô Mạn đã bị chém thành hàng nghìn mảnh rồi. 

Có một lớp màu đỏ ẩn sâu trong đôi mắt. Tô Mạn cầm đồ ăn trên bàn lên, ăn một miếng. 

Tô Mạn lập tức cau mày nói: “Thứ rác rưởi gì đây, khó ăn chết đi được!” 

Tô Mạn hất tay, dùng tay áo hất hết những đồ ăn trên bàn xuống đất. 

Sau đó ánh mắt nhìn Cửu Thiên càng thêm giễu cợt. 

Biểu cảm này rõ ràng đang nói. 

Tôi đến đây để gây sự! 

Tình huống này khiến mặt tất cả mọi người đều biến sắc. 

Bọn họ đều nhìn về phía Cửu Thiên. Bởi vì đây là bữa tiệc do Cửu Thiên tổ chức. 

Xảy ra chuyện như thế này, chính là đang đánh vào mặt Cửu Thiên. 

Bọn họ đều muốn xem xem, Cửu Thiên sẽ làm như thế nào. 

Đúng lúc này, Cửu Thiên lại bật cười. 

Hắn đã đoán được Tô Mạn chạy đến gây phiền phức cho hắn. Chỉ là không ngờ, Tô Mạn sẽ có thủ đoạn thấp hèn như thế này. 

Muốn làm hắn bị mất thể diện trước mặt những người khác sao? 

Ỷ vào Phong Thiên công tử và Tố Thu trưởng lão ở phía sau, nghĩ là không có ai dám động vào cô ta đúng không? 

Cửu Thiên thờ ơ nhìn Tô Mạn, bình tĩnh nói: “Rất xin lỗi. Tối nay tôi không mời cô!” 

Tô Mạn sững sờ một lúc, dường như không ngờ lúc này rồi mà Cửu Thiên còn dám từ chối cô ta! 

Tố Thu trưởng lão và Phong Thiên công tử phía sau cô ta cũng sững sờ. 

Nhìn thấy hai người bọn họ mà Cửu Thiên vẫn dám từ chối. Phải to gan như thế nào mới có thể làm được điều này! 

Cửu Thiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ba người bọn họ, nói tiếp: “Vậy nên, ba vị trở về đi. Không thể làm những vị khách không mời mà đến được!” 

Phong Thiên công tử đột nhiên bật cười. 

Đây hình như là lần đầu tiên có người dám xem thường hắn ta như vậy, hơn nữa còn trong tình huống đã biết thân phận của hắn ta. 

Vẻ mặt Tố Thu tràn đầy sự khó hiểu, không biết Cửu Thiên đang làm gì. 

Bà ta có nghĩ nát óc cũng không biết được suy nghĩ trong lòng Cửu Thiên. 

Lúc này, Cửu Thiên nhìn hai người bọn họ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là: “Cuối cùng các người cũng đến rồi!” 

Khổng Lâm và những người khác đều im lặng, ở bên cạnh quan sát. 

Không có ai có ý định đứng ra nói giúp Tô Mạn một câu. 

Biểu hiện của Tô Mạn đã khiến người của chín nước mạnh nhất đều đứng về phía đối lập với cô ta. Mấy lời như một đám vô dụng mà cũng dám nói ra. Ở trong mắt tất cả mọi 

người, Tô Mạn đã trở thành kẻ địch. 

Nhưng bọn họ đều là những người có học thức, không mắng lại. Nếu như Hàn Liên sư huynh ở đây, chắc chắn sẽ mắng cô ta đến mức máu chó chảy đầy đầu. 

Tô Mạn nghiến răng nghiến lợi nói: “Dạ Ảnh. Tôi đến đây là cho anh mặt mũi, anh đừng có mà không biết điều!” 

Câu nói này khiến tất cả mọi người ở đây đều cau mày. 

Người ta không mời cô, cô tự tiện chạy đến đây, lại còn nói nể mặt người ta, đúng là có chút quá đáng. 

Đương nhiên, thực ra những lời Tô Mạn nói cũng không sai. 

Bởi vì phía sau Tô Mạn là Phong Thiên công tử và Tố Thu trưởng lão. 

Nếu như chỉ nói đến thân phận, thì địa vị của hai người này cao hơn Cửu Thiên rất nhiều. 

Có thể đặc biệt đến đây tham dự buổi tiệc của hắn, đúng là vô cùng nể mặt hắn. 

Nhưng những người khác không biết. Trong mắt bọn họ, chỉ có Tô Mạn mà thôi. Thậm chí hai người phía sau Tô Mạn còn bị bọn họ xem là người hầu. 

Theo như bọn họ thấy, rõ ràng thân phận của Cửu Thiên và Tố Mạn gần như nhau. 

Cửu Thiên cũng hiểu ý của Tô Mạn, nhưng hắn vẫn khẽ cười nói: “Tôi cũng trả lại cho cô một câu. Bây giờ tôi cũng đang nể mặt cô đó. Lát nữa nếu tôi phải gọi người đuổi cô ra ngoài, sẽ rất xấu hổ!” 

“Anh dám đuổi tôi ra ngoài?” 

Tô Mạn đập bàn đứng đậy. 

Cả cái bàn bị đập vỡ nát, ngay cả cặn cũng không sót lại. 

Cửu Thiên nói bằng một giọng điệu đương nhiên: “Cô nghĩ là tôi không dám sao?” 

Nói xong, trong mắt Cửu Thiên cũng hiện lên sự sắc bén. 

Hắn không hề nhìn Phong Thiên công tử và Tố Thu trưởng lão, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Mạn. 

Ánh sáng trong mắt lưu chuyển, lúc này, Cửu Thiên đã kích hoạt thần hồn chi lực của mình. 

Mặc dù Tô Mạn này có Thiên Mệnh Đạo, mặc dù thực lực của cô ta rất mạnh. 

Nhưng Cửu Thiên tin, trên phương diện thần hồn, Tô Mạn chắc chắn không bằng hắn. 

Quả nhiên, dưới cái nhìn chăm chăm của Cửu Thiên. Tô Mạn đột nhiên lùi về sau hai bước. 

Mọi người xung quanh lập tức cười lớn. 

Trong đó, tiếng cười của Cừu Nhung và Tả Tử Sâm là to nhất. 

Tô Mạn nổi giận, giơ tay lên chuẩn bị tấn công Cửu Thiên. 

Nhưng đúng lúc này, Phong Thiên công tử khế họ một tiếng, nói: “Dạ Ảnh không hoan nghênh chúng tôi như vậy sao?” 

Phong Thiên công tử vừa lên tiếng, Tô Mạn lập tức thu lại bàn tay đang định giơ ra. 

Cửu Thiên nói: “Rất không hoan nghênh!” 

Phong Thiên công tử bật cười, nói với Tố Thu trưởng lão và Tô Mạn: “Người ta đã không hoan nghênh chúng ta. Vậy chúng ta còn ở đây làm gì. Nhưng, ta vẫn có chút tò mò. Lúc nãy, Dạ Ảnh công tử định tuyên bố cái gì?” 

Cửu Thiên cũng cười, nói: "Tôi muốn tuyên bố, người giành chiến thắng cuối cùng trong cuộc thi vạn phương chư quốc chắc chắn sẽ là tôi.” 

Một câu nói khiến tất cả mọi người đều bật cười. 

Dạ Nam Thiên khẽ lắc đầu, dường như có chút không thèm đặt hắn vào mắt. 

Tô Mạn nghiến răng nói: “Anh sẽ chết rất khó coi chứ không phải giành được chiến thắng. 

Lúc này, trên người Cửu Thiên có thêm chút bá đạo, nói: “Vậy chúng ta cứ chờ xem!” 

Sắc mặt Tố Thu trưởng lão rất khó coi, vô cùng khó coi. Nhưng bà ta vẫn không nói gì. 

Phong Thiên công tử sửa sang lại quần áo, nói với Tô Mạn: “Tô Mạn tiểu thư, đi thôi. Đấu võ mồm với nhau không có ý nghĩa gì. Nhưng, Dạ Ảnh, ta khuyên cậu một câu, đừng 

chơi với lửa!” 

Trong mắt Phong Thần công tử hiện lên tia sát khí. 

Rõ ràng, cách làm của Cửu Thiên cũng khiến hắn ta có chút tức giận. 

Ba người Phong Thiên công tử và Tố Mạn vội vàng rời đi. 

Cửu Thiên nhìn bọn họ rời đi, sau đó khóe miệng cong lên. 

“Rất tốt, chính là như thế này. Dù sao cũng phải lật mặt, chi bằng bắt đầu từ tối nay đi!” 

Cửu Thiên lẩm bẩm nói. 

Sau đó, lớn tiếng nói với những người khác: "Các vị, bữa tiệc tối ngày hôm nay kết thúc ở đây, mọi người hãy trở về đi!” 

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. 

“Đã kết thúc rồi?” 

eyJpdiI6IjhCcjhQdXo4VWthcWVRTXBmOTF2OFE9PSIsInZhbHVlIjoidGlyTFJXMXlITDhcL2VcL1JyUnVCa3lIVkZra2VMS2tiWnRidzZqTDZDajJ4UTloZkxlcnNQeDNZb0tteThJcnM4XC9IMVV4dFwva1ZWUWVvMmZwRFBJVStxNzYydkQ4b3ZWUU1YdDlSS3JVQVVTM0s1enhESXdFK2pWU1ZoVEN2XC8xbG9lNWtqMmVBSHJzQWNvdWh1ZjI4TklRZ1ZLOWpNaFdiRzdNcjV3TENVUU81UWFvbGRCZkRDNGZmQ3lEQ2xLd3BCT29VM2dEXC9FenZHTTNjOXBRckExUT09IiwibWFjIjoiY2QyY2VhNWRmZTkwYzA3Nzg5ZDNkMjFiOGY2NjRhZjMxYzk3NTI2MjRmMzdmMGZiYTU0YWJkZjk0NzZiMzM0OSJ9
eyJpdiI6Im9aMW9pRXM0dE92T2NjQ3ZKOStSdXc9PSIsInZhbHVlIjoienltR0l4RDhHeHUwa0VheWFQczRvdHFJTEtGQXRcL3NLdjN5RmRPcnh2V0NybXFLNlRYSFoyc1dYMGNEU1ZkemxPNlBOQXN4cXNONTVHVGVyRzU4XC9aOG04Q2Y4NllHWXpTWjZHV2ZualNESXowUGl2czRCVkZvRDFrbkE3QzdvVjM3ajJcL3N4ZGp4M0hTRXpud24zejZGOHBoVGdmb2Q3Wm1UcElBdUdQK2xjSkx4bVcyWlNcL2d1eWpUdDMyTDNjT3hwNU1Ub3pqZ0xyc0EydDR5bFlUZGV2R2FtZCtIZFBlajVSRUF5Y1FibU1YMTk2TXBwMWhycytyS0RRZGN5eUQiLCJtYWMiOiIxOTM3ZjgxZGYwZDMwM2ExN2I1M2UzNDg2MzMwNWE4NWY1ZjM1Mjg2YzZkZjZiZmI2ZTk5ZGI5MGYxMjU2NzkzIn0=

Vừa mới đến sao đã phải trở về rồi, chơi bọn họ hả!

Ads
';
Advertisement
x