Tiếng bước chân vội vã, ba người Phong Thiên công tử đi ra khỏi phủ Đại hoàng tử, lúc này mới đột nhiên dừng lại. 

Phong Thiên công tử quay đầu lại nhìn phủ Đại hoàng tử ở phía sau, lỗ tai khẽ động đậy, mắt hơi nhắm lại, đột nhiên mở mắt ra. 

“Không hiểu được, thật sự không thể hiểu nổi. Dạ Ảnh này rốt cuộc đang làm cái trò mèo gì?” 

Phong Thiên công tử thật sự bị hành động của Cửu Thiên làm cho choáng váng. 

Lần đầu tiên hắn ta gặp phải một ma tu dám nói chuyện với hắn ta như vậy, đây cũng là lần đầu tiên gặp phải một người hoàn toàn không biết người đó đang làm gì như Cửu Thiên. 

Phía sau, rất nhanh có một đám người đi ra. 

Người nào cũng đang thảo luận Cửu Thiên có ý gì. 

Rõ ràng, đám người này cũng không biết rõ. Thậm chí có mấy người còn cảm thấy khó chịu. 

Lớn tiếng mắng Dạ Ảnh lừa người, lãng phí thời gian của bọn họ! 

Tổ chức một bữa tiệc, không nói gì cả, không làm gì cả, chưa ăn được mấy miếng đã bảo bọn họ rời đi. 

Chuyện quái gì thế này! 

Tô Mạn cũng nhìn thấy cảnh tượng này, lạnh lùng nói: “Tám mươi phần trăm là bị chúng ta dọa sợ. Anh ta chắc chắn muốn nói gì đó với đám người người. Kết quả sự xuất hiện của chúng ta đã làm loạn kế hoạch của anh ta. Vậy nên, anh ta mới vội ràng kêu mọi người rời đi. Chắc chắn là như vậy!” 

Tố Thu trưởng lão ở bên cạnh gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ là như thế.” 

Phong Thiên công tử nheo mắt lại. 

Hai tay chắp sau lưng, nhìn từng chiếc xe ngựa rời đi, khẽ nói: “Kế hoạch? Hắn ta thật sự có kế hoạch gì đó sao? Có vẻ rất thú vị!” 

Cùng lúc đó, các vị cao thủ vừa mới ngồi lên xe của mình, đột nhiên phát hiện trong xe ngựa đột nhiên lại có thêm một viên chân trâu, bên trong có ánh sáng lóa mắt đang xoay chuyển, dường như có một tấm bản đồ khổng lồ được phong ấn ở bên trong. 

“Cái gì đây?” Liễu Chỉ không hiểu hỏi. 

Người đánh xe cũng không thể trả lời cô ta, bởi vì người đánh xe ngựa cũng không nhìn thấy. 

“Cái này.... 

Trên một chiếc xe ngựa khác, người đánh xe đưa cho Nhậm Ngữ một viên trân châu nói: “Người của phủ Đại hoàng tử đưa đến, nói là quà tặng!” 

Nhậm Ngữ cau mày, nghi hoặc nói: “Quà?” 

Nhậm Ngữ nhìn kỹ viên trân châu, lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vội vàng nói: “Đây là bản đồ của nước Kình Thiên!” 

Sau đó, Nhậm Ngữ đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, kinh ngạc nói: “Lẽ nào đây là bản đồ để rời khỏi nước Kình Thiên? Cửu Thiên, anh vậy mà... “Quay đầu, mau quay đầu xe, trở về Tiền Trang!” 

Đường Huy nhìn thấy viên trân châu, đột nhiên lớn tiếng hét lên. 

Cùng lúc đó, còn có cả xe ngựa của Ngự Thú Trai cũng quay đầu xe. 

Trên xe, Lê Thuận hét khản cả cổ, nói: “Mau, mau, mau! Làm lỡ chuyện lớn, cẩn thận cái đầu của ngươi cũng không giữ được đâu!” 

Khổng Lâm, Cừu Nhung, Tả Tử Sâm, Diệp Nam Thiên, v.v... cũng nhận được viên trân châu. 

Bọn họ nhìn kỹ viên trân châu này, hoàn toàn không hiểu nó có ý nghĩa gì. 

Viên trân châu này khó hiểu giống buổi tiệc ngày hôm nay vậy. 

Tả Tử Sâm chỉ vào viên trân châu nói: “Bên trong này còn có một trận pháp, rốt cuộc có ý nghĩa gì?” 

Tả Tử Sâm lắc đầu, ném viên trân châu sang một bên. 

“Kế hoạch, tất cả đều được tiến hành theo kế hoạch!” 

Trong phủ Đại hoàng tử, Cửu Thiên ngồi trong phòng sách, khuôn mặt tràn đầy ý cười nói. 

Vũ Hoàng Yến đi vào phòng khách, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đưa cho Cửu Thiên một chén trà đã được rót đầy nói: “Kế hoạch gì? Anh đang nói cái gì vậy?” Cửu Thiên cười nói: “Đồ tôi bảo cô đặt trong xe ngựa của bọn họ, cô đã đặt chưa?” 

Vũ Hoàng Yến nói: “Đặt hết rồi. Tôi đều tận mắt nhìn thấy đồ được đặt vào trong mỗi xe. Chắc chắn không xảy ra sai sót!” 

Cửu Thiên nói: “Vậy thì tốt. Điều tôi có thể làm chỉ có như vậy thôi. Những việc còn lại phải xem năng lực lĩnh hội và vận may của mỗi người bọn họ.” 

Vũ Hoàng Yến cau mày nói: “Cửu Thiên, anh đang nói cái gì vậy. Anh bảo tôi đặt những tấm bản đồ kia là có ý gì, anh muốn giúp bọn họ chạy thoát khỏi nước Kình Thiên sao?” 

Cửu Thiên nhìn Vũ Hoàng Yến nói: “Không thể nói, không thể nói! Thập Tam về chưa?” 

Vũ Hoàng Yến nói: “Vẫn chưa. Đúng rồi, anh lại thần bí bảo Thập Tam chạy đi làm cái gì thế? Còn nữa, bữa tiệc này rốt cuộc là như thế nào, sao tôi cảm thấy chỗ nào cũng kỳ lạ!" 

Cửu Thiên nói: “Giương đông kích tây thôi mà. Tôi cố ý làm ầm ĩ như vậy đó. Chỉ là muốn thu hút sự chú ý của mọi người thôi. Cô nhìn đi, không phải Phong Thiên công tử và Tổ Thu trưởng lão cũng bị tôi thu hút đến đây sao? Bọn họ cứ nghĩ tôi muốn làm cái gì đó. Nhưng thực tế tối chỉ muốn tổ chức một bữa tiệc thôi. Người thực sự đi làm việc chính là Thập Tam, bây giờ có lẽ anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!” 

Mắt Vũ Hoàng Yến lóe lên, nói: “Hóa ra là như vậy. Nhưng rốt cuộc Thập Tam đi làm cái gì?” 

Cửu Thiên trả lời: “Một lá thư thôi. Có lúc chỉ là chuyện của một lá thư” 

Vũ Hoàng Yến vẫn có chút không hiểu, vội vàng lắc đầu. 

Lúc này, Cửu Thiên nhìn vào mắt Vũ Hoàng Yến nói: “Tôi hỏi cô một vấn đề. Dù sao tôi cũng không phải là ma tu, có một ngày, tôi chắc chắn sẽ rời khỏi phân đường 15, đứng về phía đối lập với ma tu. Lúc đó, cô sẽ làm như thế nào?” 

Vũ Hoàng Yến nghe thấy vậy, đôi mắt cong cong như lưỡi liềm. Cô ta đột nhiên tháo mạng che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, sau đó ngồi vào lòng Cửu Thiên, khẽ cười nói: “Tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ không giết anh. Nhưng tôi nghĩ, nếu như anh rời đi, phân đường 15 sẽ là của tôi!” 

Cửu Thiên cười nói: “Đây hình như là một chuyện tốt đúng không?” 

Vũ Hoàng Yến nói: “Đúng vậy. Khá tốt!” 

Nói xong, Vũ Hoàng Yên hôn Cửu Thiên. 

Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng ngượng ngùng ẩn mình trong mây đen. 

Thành phố Kình Thiên, ở một bên khác, phía trước một ngôi nhà bằng đá và sắt. 

Thập Tam đứng giống như một tảng đá, vẻ mặt nặng nề, bất động như một ngọn núi. 

Bốn xung quanh hắn ta đều là võ giả vô cùng mạnh. 

Tổng cộng có hai ba mươi người, không có ai dưới thiên canh hậu kỳ. 

Tất cả đều bao vây lấy Thập Tam, dường như chỉ cần Thập Tam có bất kỳ hành động kỳ lạ gì, bọn họ sẽ ra tay giết chết hắn ta! 

Ầm ầm! 

Cánh cửa bằng sắt và đá vô cùng nặng từ từ được mở ra. 

Sau đó, một người đàn ông trung niên đi ra. Đi chân trần, mặc đồ trắng, khí thế tập hợp trên người. 

Người này không phải là ai khác, chính là một trong ba Tam Thánh, Bát Phương Tiền Thánh. 

“Nghe nói, cậu muốn gặp tôi. Thời gian của tôi rất quý giá. Nếu như chuyện cậu nói tra không quan trọng, tôi không thể đảm bảo hôm nay cậu có thể sống sót trở về" 

Bát Phương Tiền Thánh nhìn Thập Tam đang đứng ở trước mặt, thờ ơ nói. 

Thập Tam không nói gì, chỉ lấy ra một lá thư từ trong lòng, đưa cho Bát Phương Tiền Thánh. 

Bát Phương Tiền Thánh đưa tay ra nhận bức thư. 

Liếc mắt nhìn, vẻ mặt Bát Phương Tiền Thánh lập tức thay đổi. 

“Cái gì? Nước Kình Thiên đã biến thành như thế này rồi?” 

Bát Phương Tiền Thánh hoàn toàn sững sờ. Những điều trong lá thư này thật sự quá dọa người. Thậm chí một trong ba Tam Thánh của thiên hạ như ông ta cũng có chút không dám tin. 

Nhưng rất nhanh ông ta đã khôi phục lại như bình thường, nhìn chằm chằm vào Thập Tam nói: “Chủ nhân của cậu là ai? Bảo hắn ta qua đây gặp tôi!” 

Thập Tam ngẩng đầu liếc nhìn Bát Phương Tiền Thánh, trong mắt hiện rõ vẻ khinh thường. 

Mặc dù hắn ta không lên tiếng, nhưng chỉ cần ai nhìn thấy ánh mắt của hắn ta, đều hiểu ý của hắn ta, đó chính là “Ông là cái thá gì mà muốn gặp chủ nhân nhà tôi!” 

Thập Tam lại lấy ra một viên trân châu, đưa cho Bát Phương Tiền Thánh, sau đó quay đầu rời đi. 

Đám người bên cạnh lập tức chặn đường Thập Tam. 

Bát Phương Tiền Thánh hét lên: “Để cậu ta đi!” 

eyJpdiI6IjEySkFEZ04ramtnYWNuOEhQSFUzcEE9PSIsInZhbHVlIjoiaVNlelVrQ2U5MXhpVEhCWUx6NCtxTUczd05PVUN0eDJVbXZQZjUzR3pNeU1ieFprRlgxWmJMdE1oV1lKZEFqRTFzaHBGUUpBZ2hTT2hyamlZcmtBYmNlSnF3NU1nUjBFbUdYeWx4STYyZ3hTYjU2RHVaQWFFWUJCcFdXbDJhMVBwTWNMd25KUnlLSjZHOXJFcG5ObHhWN2NiSGZUWld3YjlkaHk1NGlGZ1haeHIwR2xIZ3BtR3VyeTZWeGxtSkdiczJTbU5COEFUYmNpNHpYOUQ0dWVqcm5vZVBjMGhUQnczQmxWT2ZOV00wSDE1U0dDZTRPVFRIemhLNEhnemJlc2drZ1wvXC9rODVmRHIwWlwvVnhWTVZicElVVllURlwvMVZVT3JETk5QajNmbXhrXC9MOVlLak5sTDlVaUV4dFVxbUFObSIsIm1hYyI6IjczZmQyMWE0NjU2OTFhMTJmM2VhYzdmYmJlZjRhYzQxZTRmMWRkY2Y4YTU5ZmFhNGQ5MjIxZDZkNTE5NjQ5MTcifQ==
eyJpdiI6ImhuMFlCTGoxK1kyZ3pQQmNoVHJOOWc9PSIsInZhbHVlIjoiUzhzWTdmc3lDRlhxeTBicTM4Rk4zV0xvUkF6SnNCVW9yYU9mYXFBVENtcUxcL1JEeUZtODdwQTRsZk9OSlBWSncwZ2ZETXVxTHAzVDRKOTAwaXRxUFQ3ZWpmbXNnMWRzeE1ma25sU0tzdktEYjFPUU9QZm5BT0x2dEcwQUhrakFjSVJ3WWFTZUkwZzlIVitUOVRrQVRMektSNGdWVGRoellsUW9QZ0tzVXZrZz0iLCJtYWMiOiJjYzk0MWU0MzVkNzY5ZjIyNjJkZWQ3NDRhNzY0N2ExMzEzZTBkODkxMDM4YTVlMjY5MzVlMDU1ZWE5ZGQzMWM5In0=

Rất nhanh, hình bóng Thập Tam đã biến mất trong màn đêm.

Ads
';
Advertisement
x