Đêm nay khắp nơi đều bắt đầu hành động.
Thư và viên trân châu mà Cửu Thiên tặng giống như một ngọn lửa, đốt cháy cả thành trì, hơn nữa bắt đầu bùng cháy.
Tối hôm đó, Bát Phương Tiền Thánh tìm Hoàn Vũ Thiên Thánh và Hỗn Độn Võ Thánh, ba người nói chuyện một tiếng đồng hồ. Sau đó lại gọi quốc chủ của chín nước lớn, và những người đứng đầu các thế lực lớn khác đến.
Bọn họ cùng vào một căn phòng bằng sắt và đá được đóng kín, trong phòng toàn là trận pháp.
Không ai biết bọn họ nói cái gì, cũng không ai biết bọn họ thương lượng ra kết quả như thế nào.
Tóm lại, bầu trời ngày hôm đó lại biến thành màu trắng bạc.
Người của chín nước lớn đều bắt đầu thu hẹp lại.
Những quý công tử đang ăn chơi đàng điểm bên ngoài cũng bị người của quốc gia mình gọi về.
Những vương tử dòng dõi quý tộc đang vui chơi trong sòng bạc cũng lần lượt nhận được mệnh lệnh của quốc chủ nhà mình.
Hơn nữa, còn là mệnh lệnh phải chấp hành!
Thậm chí một vài đệ tử tinh anh đang đổ mồ hôi trên giường cũng bị người khác lôi xuống.
Trong nháy mắt cả thành phố Thiên Kình dường như có một bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Mà những trạng thái này cũng truyền đến tai Tố Thu trưởng lão và Phong Thiên công tử.
Với những chuyện này, Phong Thiên công tử chỉ mỉm cười.
Chỉ khẽ nói ra hai chữ.
“Da Ảnh!”
Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời lên cao, gió thổi nhè nhẹ.
Cả thành phố Kình Thiên, hòn đảo lơ lửng trên bầu trời vẫn như cũ. Chỉ là hôm nay, hòn đảo nổi lại có sự thay đổi mới.
Hoàng thành nổi ban đầu đã biến thành một võ đài không có bất kỳ kiến trúc nào.
Sàn lát đá trong suốt, con rùa nằm ở giữa, rất giản dị và không xa hoa.
Có thể, quốc chủ của nước Kình Thiên và những người khác cũng biết cho dù võ đài có xa hoa đến đâu, trải qua trận thi đấu ngày hôm nay sẽ cũng thành một đóng phế phẩm.
Vậy nên, võ đài không cần làm quá tốt.
Thậm chí ngày hôm nay, còn không có cả trận pháp phòng ngự.
Bởi vì nó là một điều thừa thãi với những người phải tham gia thi đấu trong ngày hôm nay.
Dưới ánh nắng, võ đài phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ.
Cả bầu trời đã được chia thành bốn màn sáng.
Hình bóng của Cửu Thiên, Tô Mạn, Diệp Nam Thiên, Phong Tuấn Kiệt giống như bốn vị thần treo lơ lửng trên bầu trời.
Bên dưới, đám đông nhanh chóng tụ tập lại.
Hôm nay là trận chiến của bốn người mạnh nhất trong cuộc thi vạn phương chư quốc.
Bốn từ “vạn người chờ mong” cũng không đủ để hình dung trận thi đấu này.
Nhìn biểu cảm vô cùng cuồng nhiệt của đám người bên dưới, nhìn dáng vẻ lúc bọn họ gào thét tên bốn tuyển thủ, có thể nhìn ra bọn họ mong đợi trận thi đấu này như thế nào.
Đột nhiên, bầu trời lóe sáng.
Từng tia sáng bắn lên bầu trời bên trái hòn đảo nổi.
Người xuất hiện đầu tiên cùng với những tia sáng chính là Tam Thánh. Theo sau bọn họ là quốc chủ của các nước.
Những làn gió nhẹ trên bầu trời ngưng tụ thành ghế những chiếc ghế màu xanh, để cho bọn họ ngồi xuống.
Quốc chủ của nước Kình Thiên nhìn về phía đám người mà không nhìn thấy được, khẽ cười nói: “Hôm nay lại là hai trận chiến khó quên. Ba vị thánh quân, mọi người nghiêng về phía ai?”
Tam Thánh liếc nhìn quốc chủ nước Kình Thiên. Bát Phương Tiền Thánh nói: “Ai thắng cũng được, bốn người còn lại đều là thiên tài trong những thiên tài, anh hùng hào kiệt trong những anh hùng hào kiệt. Kình Thiên bệ hạ, có lẽ nên đi tuyên bố bắt đầu rồi!”
Quốc chủ nước Kình Thiên vỗ tay, cười nói: “Đúng vậy!”
Quốc chủ nước Kình Thiên đứng dậy, đi về phía trước.
Tam Thánh nhìn quốc chủ nước Kình Thiên với ánh mắt khác thường.
Đặc biệt là Hoàn Vũ Thiên Thánh, đôi mắt bắn ra tia khác thường, nhìn chằm chằm vào đầu của quốc chủ nước Kình Thiên, đánh giá một lúc.
Sau đó, khẽ gật đầu với Hỗn Độn Võ Thành và Bát Phương Tiền Thánh.
Rõ ràng bọn họ đã xác định chuyện gì đó!
Quốc chủ nước Kình Thiên lại không hề hay biết thân phận của mình đã bị bại lộ.
Lúc này, ông ta vẫn vô cùng vui vẻ vẫy tay với đám người ở bên dưới.
Đám người đang reo hò lập tức nhỏ tiếng lại.
Quốc chủ nước Kình Thiên cao giọng nói: “Hôm nay là trận thi đấu vòng áp chót của cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, cũng là trận chiến của bốn người mạnh nhất của cuộc thi đấu vạn phương chư quốc. Ta cũng giống như mọi người, đều rất muốn biết hôm nay rốt cuộc ai sẽ là người giành được chiến thắng cuối cùng, ai sẽ là người ôm hận rời khỏi hiện trường. Không nói những lời vô nghĩa nữa, ta tuyên bố, lễ bốc thăm vòng bốn người mạnh nhất của cuộc thi đấu vạn phương chư quốc chính thức bắt đầu!”
Quốc chủ nước Kình Thiên vừa dứt lời, trên bầu trời có bốn cột ánh sáng vàng, bạc, đen, trắng từ trên trời đáp xuống, tương ứng với bốn màn sáng trên bầu trời.
Cột ánh sáng màu vàng đột nhiên tiến về phía trước, tất cả những nơi được chiếu sáng đều xuất hiện một ngọn lửa màu vàng, nhưng những ai nhìn thấy cột ánh sáng màu
vàng đều lập tức trốn sang một bên.
Ngọn lửa bốc cháy, chiếu sáng một con đường giữa đám người. Cuối cùng, có một bóng người xuất hiện.
Phong Tuấn Kiệt!
Phong Tuấn Kiệt ngẩng đầu nhìn cột ánh sáng từ trên bầu trời rơi xuống, hắn ta vừa đến hiện trường, cột ánh sáng này đã tìm thấy hắn ta. Không thể không nói, tia sáng này khá thú vị.
Phong Tuấn Kiệt sải bước đi về phía trước.
Sải bước đi trên con đường lửa, ngay sau đó cột ánh sáng vàng lại ngưng tụ thành một chiếc áo khoác màu vàng ở phía sau Phong Tuấn Kiệt.
“Thân Hỏa Hoàng! Thân Hỏa Hoàng!”
Đám người xung quanh điên cuồng hét lên.
Phong Tuấn Kiệt nở nụ cười, rất hưởng thụ cảm giác này. Đây là hào quang mà hắn ta xứng đáng có được.
Đột nhiên, cột sáng màu bạc cũng đáp xuống, chiếu sáng thành một con đường sáng rực, lấp lánh.
Đám đông tự giác tách ra, đợi đến khi ánh sáng màu bạc dừng lại.
Lúc ánh sáng màu bạc dừng lại, Diệp Nam Thiên cầm thanh kiếm dài đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Ngu Muội ở bên cạnh Diệp Nam Thiên vỗ tay reo hò, nhìn Diệp Nam Thiên, trong mắt tràn đầy sự kích động.
Diệp Nam Thiên nháy mắt với Ngu muội, sau đó sải bước đi về phía trước.
Sải bước đi trên ngân hà, sau lưng Diệp Nam Thiên có một chiếc áo choàng màu bạc sáng lên.
Đột nhiên hai tia sáng màu đen và trắng cùng đáp xuống.
Hai cột sáng tách mọi người ra, để lại hai con đường màu đen và trắng.
Trên con đường màu đen, sâu như màn đêm, cột ánh sáng chiếu lên người Tô Mạn.
Hôm nay, không biết tại sao Tô Mạn lại mặc một bộ đồ võ giả màu đen, tóc được buộc lên, khuôn mặt trắng bệch. Dưới cột ánh sáng màu đen, thần bí giống như vị thần trong màn đêm, đôi mắt kia cũng hiện lên sát khí vô tận.
Con đường màu trắng, ôn hòa như ngọc, cột ánh sáng đáp xuống một chiếc xe ngựa. Lúc này, Cửu Thiên chậm rãi từ trong xe ngựa đi ra.
Lập tức, trong đám người vang lên tiếng reo hò.
Âm thanh này vượt qua cả tiếng reo hò của Diệp Nam Thiên, cũng vượt qua cả tiếng reo hò của Phong Tuấn Kiệt.
Trên mặt Cửu Thiên hiện lên nụ cười thờ ơ, nhìn mọi người ở xung quanh, vẫy tay.
Các cô gái trong đám đông lập tức ngất đi. Cửu Thiên cũng chỉ liếc nhìn, sau đó thu ánh mắt lại. Chuyện này đã không còn quá kỳ quái!
Con đường ánh sáng đi thẳng lên trời, bốn người sải bước trên con đường ánh sáng, nhanh chóng đi lên hòn đảo nổi.
Lần trước có mười người, bây giờ chỉ còn lại bốn người.
Bốn người đứng ở bốn góc Đông Tây Nam Bắc của hòn đảo nổi.
Con rùa màu vàng ở phía trước ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên thanh kiếm vàng trên lưng con rùa.
Cùng lúc đó, quốc chủ nước Kình Thiên cao giọng nói: “Tô Mạn đấu với Diệp Nam Thiên, trận thứ nhất bắt đầu!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất