Hư không mênh mông, con đường phái trước vô tận.
Truy sát không nghỉ, chơi mạng không thôi.
Một ngày sau.
Cửu Thiên quay đầu nhìn ma tu vẫn thành bầy ở đằng, trên mặt thật sự không cười nổi nữa.
Với tốc độ chạy trốn của bọn họ mà nói, đã rất nhanh. Gần như tất cả mọi người đều đang gắng hết sức đi về phía trước, nhưng vẫn không bỏ lại được đám ma tu ở đằng sau.
Ở đằng xa, Cửu Thiên còn có thể nhìn thấy bóng dáng của đám người Bát Phương Tiền Thánh.
“Bước tiếp theo đi đâu?”
Hàn Liên sư huynh lên tiếng hỏi Cửu Thiên.
Cửu Thiên xoay đầu nhìn sang Lê Hi tông chủ, hỏi: “Lê tông chủ, viện binh của ông đâu? Không phải nói có người tiếp ứng hay sao?”
Lê Hi tông chủ gật đầu nói: “Quả thật có tiếp ứng. Tiếp tục đi về phía Đông Nam đi. Nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn có thể gặp!”
Cửu Thiên nhìn mọi người, nói: “Vậy thì tiếp tục đi về phía Đông Nam?”
Quốc chủ nước Đan Thánh không nói gì.
Đông mập và Phong Tuấn Kiệt uống rượu, cười nói với Cửu Thiên: “Các người quyết định là được. Chỉ cần đừng để những tên ở đằng sau đuổi kịp là được. Bao gồm cả đám người Bát Phương Tiền Thánh”
“Cửu Thiên, cậu xem mà làm đi!”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Vậy thì tiếp tục đi về phía Đông Nam
Hai ngày sau.
Hướng Đông Nam vẫn không nhìn thấy viện binh mà Lê Hi tông chủ nói.
Ngược lại đám người Bát Phương Tiền Thánh ở đằng sau thật sự chạy đủ nhanh, đã dần đuổi kịp bước chân của đám người Cửu Thiên.
Các ma tu dường như bị mắc bẫy do Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh bố trí, tới mức tốc độ truy sát chậm lại, quay đầu nhìn, chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài hư không xa xôi, lập lòe chút chấm sáng.
Tình hình như này khiến con cháu của Ngự Thú Trai, các cường giả của nước Đan Thánh đều đồng loạt thở phào.
Nhưng trên mặt Cửu Thiên và Lê Hi tông chủ lại không có vẻ thoải mái.
Bọn họ đều thấy Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh càng lúc càng gần.
Sắc mặt của hai người này đều khó coi, rõ ràng đã bị thương trong chiến đấu với ba đại ma vương.
Nhưng cho dù Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh bị thương, cũng không thể coi thường.
Cửu Thiên vừa khống chế phi thuyền hư không, vừa hỏi Lê Hi tông chủ: “Lê tông chủ. Theo ông thấy, Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh có ra tay với chúng ta không?”
Lê Hi tông chủ nói: “Chúng ta? Không không, nếu bọn họ muốn ra tay, người bọn họ ra tay chắc chắn chỉ có cậu. Cửu Thiên, cậu không hiểu. Công pháp khí võ song tu trên người cậu đối với hai người này mà nói, thật sự giống như một cái gai đâm vào tim của bọn họ. Nhất là cậu lại xuất thân từ Cửu Tiêu Môn, sư phụ còn là Càn Thánh mà bọn họ từng đối phó. Bọn họ sẽ coi cậu như tử địch. Cậu một ngày không chết, bọn họ sẽ mãi không cảm thấy bình yên. Nhất là bây giờ cậu lại thể hiện ra tiềm lực và thiên phú đáng sợ như này, bọn họ sẽ đứng ngồi không yên, nghĩ hết mọi cách để giết cậu. Điều duy nhất cần phải cân nhắc chính là giết cậu ở đâu và giết cậu kiểu gì mà thôi.
Cửu Thiên hiểu ý ồ một tiếng, sau đó cười nói: “Xem ra kẻ địch của tôi còn rất nhiều”
Lê Hi tông chủ vỗ vai của Cửu Thiên, họ hai tiếng, cười nói: "Kẻ địch nhiều có lúc là chuyện tốt. Bạn của cậu cũng không ít!”
Cửu Thiên nở nụ cười tươi, chỉ là vừa cười vừa họ, mũi miệng cũng bắt đầu phun ra máu.
Ba ngày sau.
“Cửu Thiên! Đáng chết, anh không thể ngất đi như vậy. Nếu anh chết, tôi thật sự không còn người bạn nào nữa. Tỉnh lại đi!”
Cửu Thiên từ từ tỉnh lại, phát hiện mình mình đã ở trên lưng Nam Cung Lệ.
Hắn không biết mình ngất đi khi nào, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mơ màng nhìn xung quanh, đám người Hàn Liên sư huynh đều lo lắng nhìn hắn.
Cách đó không xa, Cửu Thiên còn nhìn thấy hai vị hoàng tử Tần Thiên, Tần Cảnh thò đầu ra từ trong xe ngựa.
Và Thập Tam không biết đã đứng ở đằng sau hắn từ khi nào.
Bọn họ vậy mà cũng đi theo đội ngũ, quay đầu nhìn ra xung quanh nữa, Cửu Thiên bỗng phát hiện, cách đó không xa là Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh.
Nhân mã hai bên vậy mà đã tập hợp, chỉ là bọn họ không thật sự hành động cùng nhau.
Hai bên kéo giãn khoảng cách, vạch rõ ranh giới.
Lê Hi tông chủ luôn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh, dường như đang cảnh cáo hai người này đừng làm bừa. Nếu làm sai, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Ánh mắt của Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh cũng phức tạp, dường như có hơi do dự.
Thấy Cửu Thiên tỉnh lại, sắc mặt của hai người đều có hơi khó coi. Bọn họ dường như không muốn nhìn thấy Cửu Thiên tỉnh lại.
“Tôi bị sao thế?”
Cửu Thiên yếu ớt hỏi, giọng nói đều hơi khàn khàn.
Giọng nói của Quốc chủ nước Đan Thánh vang lên.
“Oán linh phản phệ, tình trạng không cần tôi nói, cậu cũng chắc biết. Tuổi thọ của cậu không còn được dài, có thể trụ được ngày nào hay ngày đó. Còn di ngôn gì thì mau nói
đi!"
Cửu Thiên hơi nhướn mày. Lời của Quốc chủ nước Đan Thánh dường như cố ý nói rất lớn tiếng.
Những tình trạng này hắn quả thật biết, nhưng hắn cảm thấy cơ thể của mình hình như không có tệ như Quốc chủ nước Đan Thánh nói.
Trong cơ thể, giọng nói của Lão Cửu và tiếng kêu của Tiểu Hắc đều truyền tới.
“Chủ nhân vĩ đại, người tỉnh rồi. Chuyện duy nhất ta có thể làm bây giờ là bảo đảm đan điền của chủ nhân không bị thôn phệ, người cần phải nhanh chóng xử lý Loạn Thánh và oán linh trong cơ thể. Con mụ độc ác này còn muốn thôn phệ ta!”
Tiểu Hắc cũng không biết giải trừ nhập thể từ khi nào, quay về trong dây lưng của Cửu Thiên.
Cảm nhận được Cửu Thiên tỉnh lại, Tiểu Hắc cũng phát ra tiếng rít.
Cửu Thiên có thể cảm nhận được Tiểu Hắc cũng có hơi yếu ớt, hình như cũng bị oán linh ăn mòn. Có điều oán linh muốn thôn phệ Tiểu Hắc, về cơ bản là không thể.
Trên người mang vài phần khí tức của thánh thú, những oán linh này căn bản không dám nán lại lâu trong cơ thể của Tiểu Hắc. Nhiều nhất cũng chỉ làm yếu đi lực lượng của Tiểu Hắc mà thôi.
Đột nhiên, giọng nói của Nam Cung Lệ truyền tới ở bên tai Cửu Thiên.
“Cửu Thiên huynh, là tôi cứu tỉnh anh. Anh vừa uống máu của tôi, bây giờ trên người nhiễm vài phần hạo nhiên khí. Những oán linh đó không dám có động tác lớn. Tôi đã nói sẽ cứu anh thì nhất định sẽ không để anh chết. Quốc chủ nước Đan Thánh còn không tệ, hắn giúp rất nhiều. Anh không phải nói Quốc chủ nước Đan Thánh truy sát anh cả thế giới hay sao, chắc chắn không nhầm chứ?”
Môi của Cửu Thiên mấp máy, truyền âm trả lời: “Tình hình sẽ thay đổi mà. Cảm ơn anh, anh Nam Cung. Vậy thì anh có thể chữa khỏi cho tôi không? Bây giờ Linh Bối sao rồi?”
Cửu Thiên nói xong thì nhìn trái phải, bỗng không thấy Linh Bối đâu.
Nam Cung Lệ trả lời: “Cũng đang trị thương. Tình trạng của cô ấy có hơi ác hóa, có điều được Nhậm Ngữ ra tay cứu, không có gì đáng ngại. Quốc chủ nước Đan Thánh nói ngày mai có thể khỏi. Anh vẫn là lo cho bản thân anh đi, chuyện tôi có thể làm bây giờ cũng chỉ là giữ mạng của anh thôi. Muốn trị triệt để cho anh, trong tay tôi không có đồ!”
Cửu Thiên cười nói: “Anh cần cái gì? Không phải là đan đỉnh đấy chứ!”
Nam Cung Lệ gật đầu nói: “Không sai, chính là nó!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất