Lại trôi qua mười ngày.
Cơ thể của Cửu Thiên cuối cùng cũng khôi phục một chút, miễn cưỡng có thể dẫm chân trên phi thuyền hư không dưới sự nâng đỡ của Thập Tam và Linh Bối, theo mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Thương thế của Linh Bối đã khỏi hơn nửa, nhìn trông đã không còn gì đáng ngại. Trên mặt Thập Tam có vết máu, lặng lẽ đỡ Cửu Thiên, ánh mắt bình tĩnh.
Đằng sau, truy sát của ma tu vẫn đang tiếp tục.
Không có Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh tiếp tục đặt bẫy nữa.
Tốc độ đuổi theo của các ma tu rõ ràng tăng nhanh, trong thời gian mười ngày đã phát sinh hai ba lần giao chiến.
Lần nào cũng kết thúc bằng việc Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh liên thủ đánh lui, sau đó mọi người tiếp tục tăng tốc chạy trốn.
Thời gian trôi qua mười ngày, đội ngũ chạy ra từ nước Kình Thiên lại tổn thất không ít.
Nhìn sơ qua, người còn sống chỉ có mấy trăm người.
Nghĩ tới cảnh tượng lúc đầu ngàn vạn nước tới nước Kình Thiên tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc.
Lúc đó có bao nhiêu người, chỉ riêng người tham gia tỉ thí đã hơn mấy trăm người này gấp ngàn lần rồi.
Mà bây giờ, tình cảnh thật khiến người ta xuýt xoa.
Cho dù bọn họ cuối cùng đều có thể sống chạy thoát khỏi sự truy sát của ma tu.
Đối với thiên hạ mà nói, cũng là một tai kiếp rất lớn.
Cả thiên hạ, cường giả có thể còn lại bao nhiêu. Ít nhất lực lượng phô ra ngoài mặt sẽ bị giảm xuống 80%.
Từ đó về sau, ma tu sẽ chuyển từ thế yếu sang thế mạnh. Có thể dự liệu được, thiên hạ sẽ đi vào thời kỳ tối tăm một khoảng thời gian rất dài.
Điểm này, mọi người đều biết rõ trong lòng, chỉ là không nói tới vào lúc này.
“Được rồi, sử dụng viên đan dược này. Bảo vệ tính mạng của anh”
Các luyện khí sĩ của nước Đan Thánh như Nhậm Ngữ, Thủy Gia Hành, quốc chủ nước Đan Thánh... đều bận rộn tay chân.
Lúc này, người duy nhất có thể bảo đảm sức chiến đấu của mọi người chỉ có dựa vào các luyện khí sĩ.
Cũng chính vì đám người Quốc chủ nước Đan Thánh vẫn ở đây, vậy nên mọi người còn có thể chống đỡ được lâu như vậy mà không bị giết hết.
Tác dụng lớn nhất của một luyện khí sĩ không phải là hắn ở trong chiến đấu biểu hiện ra sức chiến đấu đáng sợ.
Mà vào lúc chạy trốn sinh tử như này, khi cần duy trì sức chiến đấu, hắn lo việc chữa trị và kéo dài mạng sống.
Ví dụ như quốc chủ nước Đan Thánh, một viên đan dược có thể khiến một Võ Tôn từ bờ vực của cái chết lần nữa trở nên khỏe mạnh, có thể đại chiến ba trăm hiệp.
Một đạo sinh linh chi khí thuận tay thì có thể khiến một cường giả đã vỡ đan điền, tứ chi không còn lần nữa có lại sinh cơ. Chỉ cần cho hắn ta một chút thời gian, hắn ta lại có thể khôi phục sức chiến đấu.
Vậy nên lúc này quốc chủ nước Đan Thánh ở trong mắt mọi người, chính là cứu tinh thật sự.
Đây cũng là lý do tại sao luyện khí sĩ bất luận ở bất cứ nơi nào cũng được người khác tôn kính.
Đối với người có thể cứu mạng mình, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều sẽ cho đủ sự tôn kính.
“Khụ khụ, Bát Phương Tiền Thánh, Hoàn Vũ Thiên Thánh. Các vị quốc chủ, mọi người đều nhìn thấy rồi. Chiến đấu liên tiếp nhiều ngày, đã khiến tất cả chúng ta đều có chút mệt mỏi. Bây giờ chúng ta cần một nơi ẩn thân và dừng chân để nghỉ ngơi vài ngày. Sau đó tiếp tục đi về phía trước!”
Lê Hi tông chủ từ xa lên tiếng nói với Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh.
Giọng nói của ông ta thông qua một phù văn đặc biệt trên xe lăn dưới người mà khuếch ta, để mọi người có thể nghe rõ ràng.
Bát Phương Tiền Thánh liếc nhìn mọi người ở đằng sau, quả thật đúng như những gì Lê Hi tông chủ nói, vô cùng nhếch nhác.
Tóc tai xõa ra, quần áo rách nát. Quốc chủ không giống quốc chủ, cường giả giống như kẻ ăn xin.
Bát Phương Tiền Thánh khẽ gật đầu, nói: “Tôi đồng ý tìm một nơi ẩn nấp để nghỉ ngơi. Có điều Lê tông chủ có biết hư không mênh mông này có chỗ nào ẩn thân không? Nếu nơi mà Lê tông chủ nói là đất nước nào đó ở gần đây, vậy thì thôi. Các ma tu ngay cả nước Kình Thiên rộng lớn còn biến thành như này. Các nước xung quanh bọn họ chẳng phải sẽ gọi đường tới chiếm luôn hay sao? Không thể mạo hiểm như vậy”
Nam Cung Lệ bỗng đanh giọng nói: “Tôi biết có một chỗ, chúng ta có thể trốn.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn sang Nam Cung Lê.
Ánh mắt của Bát Phương Tiền Thánh lạnh lùng, nói: “Nói thử xem.”
Nam Cung Lệ lớn giọng nói: “Phân đường 33 của ma tu ở cách đây không xa. Nơi đó là một ma vực hoàn chỉnh. Chúng ta có thể nghỉ ngơi tạm ở đó”
Nghe thấy lời của Nam Cung Lệ, Bát Phương Tiền Thánh lập tức phủ nhận: “Nực cười. Chúng ta vậy mà phải trốn tới Ma vực à, như này không phải dễ vào miệng họp, tự tìm đường chết hay sao?”
Ở đằng sau, các cao thủ lại không nói gì. Có người nhíu mày, có người khinh bỉ, có người vẫn đang suy nghĩ.
Cửu Thiên đẩy tay của Thập Tam ra, đứng ở bên cạnh Nam Cung Lệ, đanh giọng nói: “Bây giờ tới Ma vực là thời cơ tốt nhất. Nhân lúc ma tu ở đằng sau còn chưa đuổi tới lần nữa, chúng ta đi vào phân đường 33, bọn họ tuyệt đối sẽ không ngờ. Hơn nữa, Ma vực rất lớn, có một số chỗ không có ai cả. Căn bản không cần lo lắng sẽ bị phát hiện, sẽ bị vây đánh. Đường chủ của phân đường 33 ở trong tay tôi. Cao thủ của cả phân đường rất bình thường, cho dù xảy ra chuyện, cũng rất dễ đối phó”
Lời của Cửu Thiên vẫn có người tin.
Lần trước, những quốc chủ này là không nghe lời của Cửu Thiên, suýt nữa chịu thiệt lớn.
Vậy nên lần này Cửu Thiên vừa dứt lời, không ít quốc chủ vốn có vẻ mặt khinh thường cũng bắt đầu suy nghĩ tính khả thi của đề nghị này.
Bát Phương Tiền Thánh lại cười lạnh nói: “Cửu Thiên, cậu sao lại biết rõ tình hình của Ma vực như vậy? Cậu thật sự không phải ma tu ư?” Cửu Thiên bình tĩnh trở lời: “Bởi vì tôi từng đi. Anh Nam Cung cũng từng đi. Nơi đó, chúng tôi coi như quen thuộc, cách chỗ này không tính quá xa. Nam Cung Lệ lớn giọng nói tiếp: “Hơn nữa nơi đó còn có...
Cửu Thiên cản Nam Cung Lệ lại, khẽ lắc đầu, ý bảo hắn ta đừng nói ra lời còn lại.
Không cần nghĩ, Cửu Thiên cũng biết Nam Cung Lệ là muốn nói chuyện của gương Hạo Khí Trừ Ma.
Nếu hắn ta nói cái này, quả thật có thể khiến phần lớn mọi người đồng ý đi tới phân đường 33.
Nhưng Cửu Thiên không cảm thấy đây là một chuyện tốt. Rất có khả năng kết quả cuối cùng chính là Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh tìm chỗ nào đó thì trực tiếp cướp mất đồ.
Chuyện này không phải là điều Cửu Thiên muốn nhìn thấy.
“Ý của mọi người như nào?”
Cửu Thiên vừa họ vừa hỏi.
Bát Phương Tiền Thánh có hơi do dự, Hoàn Vũ Thiên Thánh lại nhìn sang Lê Hi tông chủ nói: “Lê tông chủ, ông cảm thấy thế nào?”
Lê tông chủ cười nói: “Lời của Cửu Thiên là lời của tôi. Chúng tôi chung một nhóm, đây cũng là một trong những kế hoạch của tôi.
Lê tông chủ không khách sáo trực tiếp nói chuyện này thành kế hoạch của mình, lúc này lập tức phần lớn các quốc chủ đều đồng ý.
Hoàn Vũ Thiên Thánh và Bát Phương Tiền Thánh nhìn nhau, cũng khẽ gật đầu.
Cửu Thiên mỉm cười lắc đầu, từ từ nói: “Nếu đơn giản như vậy thì tốt”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất