Ma vực mở ra, tất cả mọi người ở đây lập tức dưới sự dẫn dắt của Cửu Thiên đi nhanh vào trong.
Vị trí khác với chỗ mà Cửu Thiên và Nam Cung Lệ đi ra lần trước. Lần này sau khi đám người Cửu Thiên đi vào, cái đầu tiên nhìn thấy là tuyết sơn mênh mông mà Cửu Thiên trước kia từng đi qua, chứ không phải là huyết hải ở trong tít Ma vực.
Không thể không nói, hôm nay nhìn lại huyết hải, Cửu Thiên thật sự cảm thấy nó rất khác với cái anh thấy lần trước.
Ví dụ huyết hải với ánh sáng lấp lòe này trông như không còn đặc sệt như lúc đầu. Giống như tạo lại huyết hải, huyết hải huyết khí nồng nặc, xương cốt cuồn cuộn lúc đầu đã biến mất.
Thay vào đó là huyết hải với huyết khí mỏng manh, trong vắt thấy đáy.
Ngoài ra Ma vực mênh mông này thoát nhìn hình như cũng có hơi hoang vắng.
Rừng rậm dưới tuyết sơn lúc đầu dường như bị chặt hoàn toàn, chỉ còn lại một vùng trọc lốc. Chỉ có đằng sau thì vẫn rậm rạp.
Không nhìn thấy con người, không nhìn thấy chim muông.
Cả Ma vực giống như một vùng đất chết.
Mọi người đáp xuống tuyết sơn, thấy tất cả mọi người đều đi vào, Bát Phương Tiền Thánh phất tay. Vội vàng bịt hoàn toàn lối ra, tránh bị các ma tu đuổi theo phát hiện.
Linh Bối nhìn xung quanh, lên tiếng: “Đây chính là Ma vực à, có hơi khác với tưởng tượng của em. Ơ?”
Linh Bối bỗng phát ra một tiếng nghi hoặc, chỉ vào khu rừng ở đằng xa, nói: “Nơi đó là đâu? Tại sao em cảm thấy em hình như từng tới nơi đó rồi.
Cửu Thiên nhìn Linh Bối cười nói: “Nhìn thấy nhiều nơi, lại thấy cảnh sắc tương đồng thì sẽ có cảm giác quen thuộc. Rất bình thường, sao em từng tới Ma vực chứ!”
Linh Bối ừ một tiếng, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.
Cô bắt đầu dùng ngón tay day huyệt thái dương của mình, hình như cô bắt đầu có dấu hiệu đau đầu.
Trên mặt Cửu Thiên nở nụ cười, trong mắt lại có ánh sáng khác lạ.
Nơi này, Linh Bối thật sự tới rồi sao?
Nói thật, Cửu Thiên tin. Bởi vì nếu chuyện mà Tiền bà bà nói là thật. Linh Bối nói không chừng thật sự từng tới đây.
Xem ra hắn phải để ý kỹ Linh Bối. Trong lòng Cửu Thiên dấy lên dự cảm không tốt lắm.
Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh vừa đi vào thì mắt phát ra ánh sáng mạnh, quét qua mọi thứ.
Bọn họ dường như sử dụng công pháp đặc biệt để xác định phân đường 33 này có thật sự an toàn hay không.
Ánh sáng trong tay lóe sáng, rõ ràng bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để động thủ.
Giống như Cửu Thiên căn bản không tin bọn họ, thật ra bọn họ cũng không tin Cửu Thiên.
“Nhìn trông còn là nơi không tệ. Tốt hơn nhiều so với tôi tưởng tượng. Cửu Thiên, chúng ta nghỉ ngơi ở đây trước đi. Cậu có biết, có nơi nào tốt có thể vừa để chúng ta tạm thời ẩn thân vừa có thể có được một số dược liệu hoặc đan dược tinh thạch để bổ sung không?”
Lê Hi tông chủ cười thành tiếng, nói.
Hiếm khi trên mặt Lê Hi tông chủ có vẻ thoải mái.
Rõ ràng sau khi đi vào nơi này, cả người Lê Hi tông chủ nhẹ nhõm hơn không ít. Biểu hiện này của ông ta lọt vào trong mắt của những người khác.
Điều đó cũng khiến mọi người yên tâm hơn.
Cửu Thiên gật đầu nói: "Tôi biết một nơi. Chỗ đó chúng ta có thể có được bổ sung nhất định, cũng khá an toàn. Có điều tôi phải nhắc nhở các vị, ở đó có một số ma tu chưa từng làm chuyện ác. Tôi hy vọng các vị đừng ra tay với bọn họ. Nói chính xác, bọn họ cũng coi như là thuộc hạ của tôi! Nếu ai cố ý gây chuyện, Cửu Thiên tôi tiếp!”
Cửu Thiên cố ý nhấn mạnh hai chữ thuộc hạ.
Hắn biết chỉ khi nói như vậy mới có thể khiến những người này không dám ra tay.
Quốc chủ nước Đan Thánh đanh giọng nói: “Vậy còn nói gì nữa, mau đi thôi. Bây giờ chúng ta ở trong Ma vực, tốt nhất vẫn là giả dạng thành ma tu. Như vậy mới không bị người khác nghi ngờ. Mọi người vẫn là đừng gây chuyện, nếu ai hại chúng ta bị phát hiện, tiếp tục bị truy sát nữa, tôi lập tức giết kẻ đó!”
Hiếm khi Quốc chủ nước Đan Thánh vậy mà nói giúp Cửu Thiên.
Cửu Thiên cũng không nhịn được mà nhìn Quốc chủ nước Đan Thánh mấy lần. Hắn cũng có chút không quen với Quốc chủ nước Đan Thánh của bây giờ.
Đây còn là Quốc chủ nước Đan Thánh ở nước Đan Thánh, suýt nữa giết hắn không vậy?
Quốc chủ nước Đan Thánh nhìn thấy biểu cảm quỷ dị của Cửu Thiên, mặt mày lạnh lùng chỉ hừ lạnh một tiếng, tuy gương mặt non choẹt của hắn ta phát ra loại âm thanh này thật sự rất “đáng yêu” nhưng Cửu Thiên vẫn sờ sờ mũi.
Bây giờ hắn tốt nhất vẫn đừng lên tiếng thì hơn.
“Bên này!”
Nam Cung Lệ dẫn đầu bay về phía trước. Hắn ta biết nơi Cửu Thiên nói là nơi nào. Chính là thôn Ma Nữ mà hắn ta và Cửu Thiên từng ở trước đây.
Mọi người bay xuống tuyết sơn. Cửu Thiên kéo tay của Linh Bối, lên tiếng: “Linh Bối, lát nữa gặp một người. Em đừng quá kinh ngạc.
Vẻ mặt Linh Bối dường như có hơi ngẩn ra, nghe thấy lời của Cửu Thiên, chỉ phát ra một tiếng ngỡ ngàng: “Hả?”
Lông mày của Cửu Thiên bỗng nhíu lại, hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ này của Linh Bối, nhìn thế nào cũng có chút không đúng.
Lê Hi tông chủ ngồi xe lăn tăng tốc đi tới bên cạnh Cửu Thiên, khẽ hỏi: “Cửu Thiên, thứ đó, cậu định bao giờ đi lấy? Chuyện liên quan tới tính mạng của cậu, không được qua
loa."
Cửu Thiên cũng đè thấp giọng, trả lời: “Lê tông chủ, ta cũng muốn nhanh chóng nhưng có cản trở”
Cửu Thiên nói xong thì liếc nhìn về phía Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh. Lê tông chủ cười nói: “Cản trở đều có thể giải quyết. Cái này đều là chuyện nhỏ, tối nay cậu đi luôn. Tôi giúp cậu đi loại bỏ cản trở này.
Mắt của Cửu Thiên chợt sáng lên: “Thật ư?”
Lê tông chủ nói: “Đương nhiên thật. Lời tôi nói, có khi nào từng lừa cậu, cứ yên tâm đi đi”
Khóe miệng Cửu Thiên cong lên nở nụ cười.
Tốc độ của mọi người rất kinh người, rất nhanh đã tới trong rừng rậm.
Trí nhớ của Cửu Thiên vẫn không tệ, không lâu sau thì tìm được đường nối tới thôn Ma Nữ.
“Chính ở chỗ đó.”
Ở đằng xa, đám người Cửu Thiên cuối cùng cũng nhìn thấy thôn Ma Nữ, cũng nhìn thấy những cô gái trên lưng mọc cánh dơi, cả người trần trụi ở trong thôn Ma Nữ bay qua bay lại.
“Các người là ai? Nơi này là lãnh địa của Dạ Ảnh sứ giả của phân đường thứ 33, những người khác mau chóng rời đi!”
Các nữ ma tu hoặc trong tay cầm cung tên, hoặc tay cầm binh khí, lớn giọng hét.
Nghe thấy hai từ Dạ Ảnh, tất cả mọi người đều nhìn sang Cửu Thiên.
Cửu Thiên khẽ mỉm cười bay lên, nhìn một cái thì thấy trong số nữ ma tu bay lên này có người hắn quen biết.
“Phục Thất, Phục Thập Ngũ, hai người vẫn khỏe chứ. Lâu rồi không gặp, xem ra cuộc sống của hai người càng ngày càng tốt!”
Cửu Thiên khế vẫy tay với các nữ ma tu.
Ngay lập tức, tất cả các nữ ma tu trợn to hai mắt nhìn Cửu Thiên.
“Là Dạ Ảnh sứ giả! Dạ Ảnh sứ giả trở về rồi!”
Tiếng hô sửng sốt vang lên.
Sau đó, tất cả các nữ ma tu đều quỳ xuống.
Nằm rạp xuống đất, thành tâm thành ý hô to: “Dạ Ảnh sứ giả vĩ đạo, chào mừng ngài trở về”
Ở đằng sau, Hàn Liên sư huynh chảy máu mũi đã hoàn toàn đơ ra.
Hắn ta đi tới bên cạnh Cửu Thiên, tóm lấy vai của Cửu Thiên, sau đó giọng nói run rẩy nói: “Cửu Thiên sư đệ, đệ thật sự làm huynh kinh ngạc đấy!”
Mà vào lúc này, Linh Bối ở bên cạnh Cửu Thiên bỗng khẽ kêu một tiếng, sau đó trực tiếp rơi từ trên không xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất