Cửu Thiên nhanh tay nhanh mắt, tóm lấy Linh Bối.
Tình huống đột ngột như này khiến Cửu Thiên trở tay không kịp, cũng không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Linh Bối!”
Cửu Thiên kêu một tiếng, lại phát hiện cả người Linh Bối trở nên nóng rực.
Hô hấp có hơi dồn dập, kim quang ở tay lóe lên, giống như đã không khống chế được lực lượng trong cơ thể của cô.
Nhậm Ngữ lập tức đi tới, nói: “Sao thế? Là độc tố còn sót phát tác ư?”
Cửu Thiên dùng canh khí truyền vào trong cơ thể của Linh Bối, nhưng ngay sau đó canh khí của hắn trực tiếp bị lực lượng trong cơ thể của Linh Bối bắn ra.
Điều này thật sự khó thể tưởng tượng, canh khí hiện nay của Cửu Thiên không dám nói vô địch thiên hạ, cũng ít nhất ở trong Võ Tôn Cảnh cũng khó có địch thủ.
Áp chế lực lượng của Linh Bối nên là chuyện rất dễ mới được. Nhưng tình huống hiện nay lại khác với tưởng tượng, Cửu Thiên cảm thấy canh khí của mình hoàn toàn không đè được đối phương.
Hô hấp của Linh Bối càng lúc càng dồn dập, Cửu Thiên vội vàng dùng lực lượng thế giới truyền vào trong cơ thể của Linh Bối.
Như vậy sắc mặt của Linh Bối mới tốt hơn vài phần.
Lôi tay của Cửu Thiên, ánh mắt của Linh Bối lập lòe, nói: “Cửu Thiên, nơi này rốt cuộc là nơi nào? Em từng tới đây, em nhất định từng tới đây. Nhưng tại sao em không nhớ được, tại sao em không có chút ấn tượng nào hết?”
Cửu Thiên từ từ nói: “Linh Bối em hít thở sâu trước, áp chế lực lượng của mình xuống. Chúng ta đã tới nơi rồi, chúng ta nhất định sẽ tra rõ tình trạng. Em đừng lo lắng, loại chuyện này cũng không gấp gáp được"
Linh Bối gật đầu, bắt đầu hít thở sâu, từ từ áp chế lực lượng bạo động của mình về đan điền, lúc này sắc mặt mới tốt hơn rất nhiều.
Mọi người từ từ đáp xuống, trực tiếp dừng ở trên con đường ở cổng thôn.
Hai bên đường, các nữ ma tu lần lượt quỳ xuống, vẻ mặt của mọi người đều rất kích động.
Nhìn kỹ lại, gò má của bọn họ đều có hơi ửng đỏ.
Lê Hi tông chủ cười rất tươi, vừa cười vừa lắc đầu.
Ông ta họ không ngừng, tiếng cười không dứt, sau đó nói với Cửu Thiên: “Tôi thật sự là nhìn nhầm cậu rồi Cửu Thiên, tôi vốn luôn cho rằng cậu là chính nhân quân tử”
Vẻ mặt của đại sư huynh, Sở Trực sư huynh, Sở Chính sư huynh cũng kỳ quái.
Sở Trực cười nói: “Huynh có thể nói một câu này với Cửu Thiên sư đệ không, huynh muốn làm quen những nữ ma, ừm, những cô nương xinh đẹp này.
Sở Chính sư huynh lớn tiếng nói: “Không được. Nhịn đi, đệ phải nhịn cho ta.”
Sở Trực mặt mày đau buồn nói: “Khó.”
Sở Chính sư huynh nghiến răng nói: “Ta cũng biết khó mà.
Đại sư huynh nhìn hai người đầy khinh thường: “Nhìn dáng vẻ vô tích sự này của hai đệ đi. Thật là mất mặt. Phi lễ chớ nhìn có biết không hả?”
Xoa xoa bụng, đại sư huynh đi lên, không đi được mất bước thì bỗng khuỵu ở bên cạnh Cửu Thiên, vỗ vai của Cửu Thiên, nói: "Cửu Thiên sư đệ, đệ hiểu đấy!”
Cửu Thiên không rảnh để ý bọn họ, ừ một tiếng, bế Linh Bối rảo bước đi về phía trước.
“Ma nô!”
Bát Phương Tiền Thánh liếc nhìn thôn làng này, đưa ra đánh giá của mình.
Ông ta và Hoàn Vũ Thiên Thánh coi như là người khá trấn định trong tất cả mọi người ở đây.
Dù sao đều là lão giang hồ tung hoành thiên hạ bao nhiêu năm, những cảnh này vẫn không tính là gì cả.
Một đám người đi vào trong thôn Ma Nữ, Cửu Thiên nhìn một vòng, vậy mà không nhìn thấy bóng dáng của Tiền bà bà.
Lập tức Cửu Thiên nói với một nữ ma tu ở bên đường: “Tiền bà bà đâu?”
“Bị bệnh rồi sao?”
Cửu Thiên thật sự nghe không hiểu.
Loại người như Tiền bà bà sẽ bị bệnh ư? Bệnh gì có thể quật ngã một cường giả đã gần đạt tới cực hạn?
Cho dù là pháp thân, cũng không thể mắc bệnh mới đúng.
Cửu Thiên khựng lại một chút, quay đầu lớn giọng nói: “Những người này là khách của tôi. Bọn họ sẽ sống ở trong thôn một khoảng thời gian. Các người không được tiết lộ bất cứ thông tin gì, cũng không được làm phiền bọn họ, hiểu không? Đứng dậy hết đi!”
Hàn Liên sư huynh lau máu mũi, không ngừng nói: “Làm phiền tôi đi, tôi không sợ làm phiền, tất cả tới làm phiền tôi đi”
Nam Cung Lệ đi tới bên cạnh Cửu Thiên: “Cửu Thiên, chúng ta khi nào hành động?”
Cửu Thiên nói: “Tối nay hành động. Anh Nam Cung, anh nghỉ ngơi một lát. Tôi có chút việc phải làm!”
Nam Cung Lệ hiểu ý rời đi. Đám đông rời đi, mọi người bắt đầu đi tìm chỗ ở dưới sự dẫn dắt của các nữ ma tu.
Cửu Thiên phất tay với nữ ma tu ở trước mặt, kêu cô ta đi trước dẫn đường, hắn muốn đi gặp Tiền bà bà.
Linh Bối ở trong lòng bỗng phát ra một tiếng rên, môi cũng bắt đầu run rẩy, cơ thể của cô cũng trở nên lúc nóng lúc lạnh.
Cửu Thiên hoàn toàn hết cách, đây chắc chắn không phải là độc tố phát tác gì cả, hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể của Linh Bối hình như có dấy lên một cỗ lực lượng đáng sợ.
“Tiền bà bà! Mau, mau chóng dẫn ta tới đó!”
Cửu Thiên lớn giọng nói với nữ ma tu trước mặt.
Nếu ở đây ai có thể cho hắn câu trả lời, vậy nhất định là Tiền bà bà.
Rất nhanh, nữ ma tu bèn dừng lại ở trước một căn nhà
Căn nhà này Cửu Thiên trông rất quen, đây không phải là căn nhà mà Tiền bà bà ở khi ở thành Vân Hải của nước Võ Đỉnh hay sao?
Kiến trúc thật sự giống y hệt, Cửu Thiên bế Linh Bối đi vào.
Vừa đi vào, Cửu Thiên bèn nhìn thấy Tiền bà bà ngồi ở trên ghế nằm.
Dung mạo khô quắt, ngón tay đen xì. Cả người như mất hết sự sống, chỉ còn lại cơ thể chờ chết.
Cửu Thiên sững sờ, dây không phải là bị bệnh, đây là sắp chết rồi.
Với ánh mắt của Cửu Thiên thì thấy, bây giờ Tiền bà bà chỉ còn lại một tia sinh cơ mà thôi.
Tiền bà bà từ từ mở hai mắt ra, nhìn thấy Cửu Thiên và Linh Bối.
“Haizz..”
Một tiếng thở dài vang lên.
Tiền bà bà nói: “Ngày này cuối cùng vẫn tới rồi. Cửu Thiên ơi Cửu Thiên, cậu thật hồ đồ, tại sao cậu lại đưa Linh Bối tới đây. Tôi không phải từng nói với cậu rồi thân phận của nó, lai lịch của nó rồi hay sao!”
“Bà bà! Bà bà, bà sao lại ở đây?”
Linh Bối giãy dụa từ trong vòng ôm của Cửu Thiên mà đứng dậy, sau đó loạng choạng chạy về phía Tiền bà bà.
Cửu Thiên đỡ Linh Bối đi tới bên cạnh Tiền bà bà.
Tiền bà bà thuận tay cầm một cái gậy, trực tiếp gõ vào đầu của Cửu Thiên.
Cái gõ này thật sự không có chút sức lực nào. Có lẽ Tiền bà bà muốn dùng sức gõ nhưng bà ta lại không dùng sức được.
Cửu Thiên nói: “Bà bà, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cháu không hiểu!”
Tiền bà bà để cái gậy xuống, kéo tay của Linh Bối nói: "Nhiều năm vậy rồi, ta chỉ hy vọng cháu cách xa những thị phi này, sau đó yên ổn sống hết kiếp này là được. Nhưng ai có
thể ngờ, ta càng muốn khiến cháu cách xa, cuối cùng lại càng khiến cháu rơi vào trong mở thị phi. Ta sai rồi, Linh Bối. Ta xin lỗi cháu. Có lẽ ta nên nói cho cháu mọi chuyện từ sớm, nhưng ta không nói, vậy nên mới khiến cháu cuối cùng lại quay lại nơi này”
Linh Bối nói: “Bà bà, bà đang nói gì vậy?”
Tiền bà bà nói: “Không có nhưng, Linh Bối sẽ không có chuyện, điểm này cậu cứ yên tâm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất