“Cửu Thiên! Cửu Thiên!”
Bên tai truyền tới tiếng hô sửng sốt của mọi người, Cửu Thiên ngã ra đất, nhìn Hàn Liên sư huynh, nhìn đại sư huynh, nhìn Thập Tam và Nam Cung Lê cách đó không xa bay tới và Lê Hi tông chủ với vẻ mặt sững sờ.
Thế giới dường như trở nên chậm lại vào lúc này, Cửu Thiên cảm thấy mình có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của tất cả mọi người.
Trên không, vẻ mặt Bát Phương Tiền Thánh chuyển từ kinh ngạc sang vui sướng, khóe miệng của Hoàn Vũ Thiên Thánh cong lên nụ cười.
Vẻ mặt của các sư huynh đen xen kinh ngạc và phẫn nộ, vẻ mặt của những người khác hoặc là kinh ngạc, hoặc là lắc đầu, hoặc là lạnh lùng.
Âm thanh bên tai xa dần, cả thế giới dường như yên tĩnh vào lúc này.
Cửu Thiên không hiểu tại sao Linh Bối lại đâm hắn một kiếm, hắn càng không ngờ sẽ có một ngày mình sẽ bị Linh Bối đâm xuyên một kiếm như vậy.
Đau đớn ở nhục thân còn lâu mới bằng đau đớn trong tim.
Cửu Thiên chưa từng cảm thấy đau đớn không thể hô hấp như vậy, cảm thấy mình có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Lúc đầu khi bị Tĩnh Như đá, hắn cũng chưa từng đau đớn như vậy.
Lúc đó hắn phẫn nộ nhiều hơn.
Nhưng lần sau, khóe mắt của Cửu Thiên có nước mắt rơi xuống.
Tại sao lại như vậy!
Cửu Thiên tự hỏi bản thân ở trong lòng, gương mặt lạnh lùng đó của Linh Bối dường như khắc sâu trong đầu của hắn.
Tuy Cửu Thiên cũng biết Linh Bối khả năng bị người khác đoạt xá, nhưng chuyện như này, hắn vẫn không thể chấp nhận được.
Đây không phải là ảo giác, đây không hải là hư ảo.
Đây là thế giới thực tế, máu chảy ra trên người, nước mắt chảy trong tim.
Thế giới trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, Cửu Thiên có thể cảm nhận rõ được sự sống trong cơ thể của mình bắt đầu mất dần.
Cùng lúc đó, trong cơ thể của hắn, gương mặt dữ tợn đó của Loạn Thánh lại chui ra.
“Cửu Thiên, ha ha. Bị cô gái mình yêu nhất xiên một kiếm, cảm giác có phải muốn sụp đổ không? Từ bỏ đi, để tôi khống chế cơ thể của cậu. Mọi đau khổ cậu phải chịu ngày hôm nay, tôi nhất định bắt cô ta trả lại gấp mười gấp trăm lần. Chỉ cần, cậu cho tôi nhục thể của cậu!”
Gương mặt của Loạn Thánh từng chút lại gần thần hồn của Cửu Thiên.
Cửu Thiên cũng cảm thấy ý thức của mình dần dần tiêu tán.
“Mình đau quá!”
Cửu Thiên khẽ nói một tiếng trong lòng, bóng tối như thủy triều ập tới.
Không có ai có thể nghe thấy tiếng hét của hắn, cái mà tất cả mọi người có thể nhìn thấy chỉ là cơ thể chảy máu của Cửu Thiên và trọng kiếm Vô Phong được buông ra.
“Đây chính là kết cục khi tin thần sứ. Đồ ngu xuẩn, cứ phải trả giá bằng tính mạng mới có thể hiểu đạo lý này!”
Bát Phương Tiền Thánh khinh thường mà chỉ vào Cửu Thiên, nói.
Đám người đại sư huynh lập tức truyền lực lượng vào trong cơ thể của Cửu Thiên.
Nam Cung Lệ lại cắt cổ tay của mình, nhỏ máu vào trong miệng Cửu Thiên.
“Đù mé, ông hiểu gì chứ? Ông biết tin tưởng là cái gì không? Ông có biết cái gì gọi là có tình có nghĩa không? Ông biết chân tình trên thế giới là gì không? Thánh giả khốn kiếp đéo hiểu cái gì như ông, ngoài nói lời tào lao ra, ông còn biết cái gì?”
Trong mắt Hàn Liên sư huynh đã mang theo tơ máu, hắn ta chỉ vào Bát Phương Tiền Thánh mà mở miệng mắng chửi.
Vẻ mặt Bát Phương Tiền Thánh lập tức lạnh đi, nhìn Hàn Liên nói: “Oắt con, lời vừa rồi của cậu, có thể sẽ khiến cậu chết ở đây đấy có biết không hả? Cửu Thiên sư đệ ngu xuẩn của cậu là tin những thứ hư vô phiêu miểu, không có tác dụng này nên mới rơi vào bước đường này.
Hàn Liên càng thêm phẫn nộ, hắn ta xé áo của mình ra, đồng thời quăng Bích Thủy Trường Thiên Kiếm trong tay ra.
Lao về phía gò má của Bát Phương Tiền Thánh!
Keng!
Một âm thanh vang lên, Bích Thủy Trường Thiên Kiếm còn chưa chạm vào cơ thể của Bát Phương Tiền Thánh thì bị lực lượng vô hình bắn sang một bên.
Nhưng sự phẫn nộ trên mặt Bát Phương Tiền Thánh đã biến thành sát ý ngút trời.
Đây có thể là lần đầu tiên có người dám ra tay với ông ta trừ ma tu!
Tuy lực lượng rất yếu, loại khiêu khích này ông ta cũng không thể chấp nhận.
Hàn Liên vỗ ngực mắng to: “Tới đi, giết tôi đi. Tam thánh chó đẻ gì chứ, một người ngu tới mức mất đi tính mạng, hai tên vô sỉ không biết xấu hổ. Nhất là chó già Bát Phương ông, ngoài gắn mác thân phận lung tung ra thì chỉ biết gào mồm giết người. Ông ngoài tu vi cao hơn một chút ra, những cái khác không bằng một đứa trẻ 3 tuổi. Cửu Thiên sư đệ của tôi đơn thương độc mã giết vào trong ma tu, bao nhiêu lần cửu tử nhất sinh mới tra rõ kế hoạch của ma tu, sau đó để con chó già như ông có thể thoát ra ngoài. Bây giờ, ông không phải muốn giết Cửu Thiên sư đệ của tôi thì muốn giết vợ của Cửu Thiên sư đệ của tôi. Ông có biết trên đời này còn hai chữ liêm sỉ không, ông còn biết xấu hổ không? Ông không phải muốn giết tôi sao? Ra tay đi, đồ chó già!”
Bát Phương Tiền Thánh thật sự rất tức giận, lực lượng trong tay đã điên cuồng ngưng tụ.
“Cậu...
Ông ta đã bị tức tới mức không biết nên nói gì mới được.
Lê Hi tông chủ mắt thấy không đúng, lập tức đi lên, kéo Hàn Liên ra đằng sau mình.
Lê Hi tông chủ ngẩng đầu nhìn Bát Phương Tiền Thánh, nói: “Bát Phương Tiền Thánh, ông muốn làm gì? Bị ma tu truy sát còn không tính, bây giờ chúng ta còn muốn tự tàn sát lẫn nhau à?”
Bát Phương Tiền Thánh quát to: “Tôn nghiêm của cường giả không thể vấy bẩn. Tên oắt này và Cửu Thiên bao che thần sứ, còn từng rơi vào trong ma tu, thậm chí còn làm đường chủ của ma tu, tất cả đều nên giết! Loại người này, giữ lại có tác dụng gì?”
Lúc này Hoàn Vũ Thiên Thánh cũng lên tiếng: “Lê tông chủ, tôi biết tên Cửu Thiên này thật ra không phải người của ông. Ông cũng không cần giúp cậu ta che chở gì cả. Xin hãy tránh ra đi, tên Cửu Thiên này vốn là đường chủ của ma tu, tuy trông như giúp chúng ta, nhưng ai có thể biết cậu ta không phải là nội gián mà ma tu cố tình phái ra? Chẳng qua
chỉ là diễn một khổ nhục kế không tệ mà thôi. Các vị nghĩ xem, từ đầu tới cuối, chuyện mà ngay cả chúng ta cũng không phát giác, Cửu Thiên biết. Ngay cả biển máu oán linh chúng ta cũng bó tay không có cách gì, đối với cậu ta mà nói dường như không có tác dụng gì. Ngay cả chúng ta cũng rất khó đột phá được vòng bao vây của ma tu, cậu ta vậy mà còn có ma tu của cả một phân đường tiếp ứng. Những chuyện này đều là tính toán của cậu ta ư? Đều là sắp xếp của cậu ta ư? Một đường chủ cỏn con làm những chuyện này, những ma vương kia, những trưởng lão kia sẽ không biết sao? Rồi nhìn lại bên cạnh cậu ta là những ai. Một đám oắt con nói năng ngông cuồng, một thần sứ ẩn giấu tới nay. Hừ, đây là người tốt sao?”
Hoàn Vũ Thiên Thánh nói tới đây đã dùng ánh mắt đầy uy nghiêm quét qua các vị cường giả, rõ ràng có một số người đã bị ông ta thuyết phục, khẽ gật đầu.
Sắc mặt của Lê Hi tông chủ tối đi, lúc này ông ta đã nhìn ra, Hoàn Vũ Thiên Thánh và Bát Phương Tiền Thánh đã hạ quyết tâm, hôm nay buộc phải giết Cửu Thiên!
Phải làm sao đây?
Mí mắt của Lê Hi tông chủ cũng bắt đầu giật giật, cục diện này không phải là điều ông ta muốn nhìn thấy.
Một khi mọi người ở đây đều cho rằng Cửu Thiên thật sự có vấn đề, vậy tình hình sẽ không thể xử lý được.
Lê Hi tông chủ có lòng muốn giải thích nhưng những vấn đề này, ngoài Cửu Thiên ra, những người khác cũng thật sự không rõ.
Khi Lê Hi tông chủ liều mạng suy nghĩ nên trả lời như nào, bỗng một giọng nói từ đằng sau vang lên.
Sau đó Hoàng Phủ Tường nói: “Một người có tình có nghĩa như vậy, sẽ không phải người xấu”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất