“Hoàng Phủ Tường, cậu nói linh tinh cái gì, mau qua đây!” 

Vạn Tôn quốc chủ thấy Hoàng Phủ Tường lúc này vậy mà từ từ đi tới bên cạnh Cửu Thiên, không khỏi lớn giọng quở trách. 

Lúc này thân là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của nước Võ Tôn, lời của Hoàng Phủ Tường ở mức độ rất lớn sẽ đại diện cho lập trường của nước Võ Tôn. 

Lúc này Vạn Tôn quốc chủ rất lo lắng, ông ta không muốn để Hoàng Phủ Tường chết ở đây cùng với Cửu Thiên. Phải biết, hắn ta đối với nước Vạn Tôn mà nói chính là tương 

lai! 

Hoàng Phủ Tường căn bản lười liếc nhìn Vạn Tôn quốc chủ. 

Lúc đầu khi ở nước Vạn Tôn, hắn không có quan hệ quá lớn với hoàng thất. 

Bây giờ Vạn Tôn quốc chủ nói chuyện với hắn ta, Hoàng Phủ Tường căn bản coi như không nghe thấy. Vạn Tôn quốc chủ thấy mà mặt mày đen xì. 

Ánh mắt của Bát Phương Tiền Thánh càng u ám, ông ta không ngờ tới tình trạng như này, Hoàng Phủ Tường vậy mà đứng về phía Cửu Thiên. 

Đây không chỉ là vấn đề một mình Hoàng Phủ Tường chọn phe, điều này có nghĩa còn có người không bằng lòng tin bọn họ. 

Bát Phương Tiền Thánh nói: ‘Hoàng Phủ Tường, chàng trai trẻ, cậu đã đưa ra một quyết định một quyết định rất không thông minh!” 

Hoàng Phủ Tường nhìn Bát Phương Tiền Thánh cười nói: “Có thông minh hay không, không cần ông nói. 

Bát Phương Tiền Thánh hừ giọng một tiếng, nói: “Nếu cậu cho rằng cậu đứng ra thì bảo vệ Cửu Thiên, vậy thì sai quá sai rồi.” 

Bát Phương Tiền Thánh nói xong, ánh sáng trong tay ánh sáng lần nữa sáng lên, lực lượng ngưng tụ. 

“Vậy nếu cộng thêm tôi thì sao?” 

Một bóng người đáp xuống, mọi người nheo mắt nhìn, phát hiện người này bọn họ cũng biết. 

Diệp Nam Thiên của Huyền quốc. 

Quốc chủ của Huyền quốc thở dài một tiếng. Quốc chủ của nước Phong Vũ cũng không biết nên nói gì mới được. 

Lực lượng trong tay Bát Phương Tiền Thánh vẫn đang ngưng tụ, không có gì sự xuất hiện của Diệp Nam Thiên mà thu lại. 

Nhưng sau đó, Tả Tử Sâm cũng từ trên không đáp xuống. 

“Loại chuyện này sao có thể thiếu tôi? Bát Phương Tiền Thánh, tôi nể mặt ông là tiền bối, khuyên ông một câu, làm người đừng quá đáng quá!” 

Bát Phương Tiền Thánh hừ lạnh một tiếng, nhưng còn chưa đợi ông ta nói gì thêm, lại có giọng nói vang lên. 

“Lúc này tự tàn sát lẫn nhau là không đúng!” 

Sau khi dứt lời thì đám người Quốc chủ nước Đan Thánh và Nhậm Ngữ xuất hiện. 

Lê Hi tông chủ quay đầu liếc nhìn Quốc chủ nước Đan Thánh. Đối với việc hiện nay Quốc chủ nước Đan Thánh đứng ra bảo vệ Cửu Thiên, ông ta không có quá bất ngờ. 

Ông ta biết lúc đầu Quốc chủ nước Đan Thánh có chút ân oán với Thần Tiêu Võ Thánh và Cửu Tiêu Môn, ông ta thậm chí còn từ trong tư liệu của Ngự Thú trai, tìm hiểu ân oán của đám người Quốc chủ nước Đan Thánh và Thần Tiêu Võ Thánh. 

Con người của Quốc chủ nước Đan Thánh, hắn ta có thể vẫn rất hận Cửu Tiêu Môn. 

Nhưng hận ý này nếu so với hận ý của hắn ta đối với tam thánh, vậy thì chẳng đáng là bao. 

“Bất Diệt, ông chắc chắn muốn đứng chung với Cửu Thiên chứ?” 

Mắt của Hoàn Vũ Thiên Thánh nheo lại. 

Quốc chủ nước Đan Thánh liếc nhìn Hoàn Vũ Thiên Thánh, nói: “Phải” 

Hoàn Vũ Thiên Thánh nói tiếp: “Ông có biết, cách làm này của ông sẽ mang tới rắc rối rất lớn cho ông không.” 

Quốc chủ nước Đan Thánh khẽ mỉm cười nhìn Hoàn Vũ Thiên Thánh nói: “Rắc rối ư? Luyện khí sĩ chúng tôi không sợ rắc rối. Người của nước Đan Thánh chúng tôi càng không sợ rắc rối. Con người của Cửu Thiên, tôi cũng không thích. Nếu không phải vì chuyện ở nước Kình Thiên lần này, tôi đụng mặt cậu ta, nhất định sẽ giết cậu ta. Nhưng bây giờ, tôi nguyện ý bảo vệ cậu ta một lần. Không phải vì cậu ta tốt như nào cả, chỉ vì lý do muốn giết người của các người thật sự quá tệ. Tôi chỉ hỏi một câu, nếu hôm nay Cửu Thiên bị các người giết, thằng nhóc bởi vì phẫn nộ, mắng Bát Phương Tiền Thánh một câu cũng bị ông giết. Vậy thì ngày sau, tất cả những người có ý kiến khác với các người, các 

người đều có thể giết ư? Vậy thì tự các người đi đánh với Phong Thiên đã phong thần đi. Chúng tôi đi là được, tránh cho ngày nào đó ý kiến bất đồng mà bị giết!” 

Hoàn Vũ Thiên Thánh bị lời nói của Quốc chủ nước Đan Thánh làm cho đỏ mặt tía tai. 

Những quốc chủ khác nghe thấy lời của Quốc chủ nước Đan Thánh cũng đều thay đổi sắc mặt. 

Bọn họ có rất nhiều người thật ra không quá để ý sống chết của Cửu Thiên. Nhưng bọn họ không thể không để ý thái độ sau này của Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh đối với bọn họ. 

Nếu thật sự là ý kiến bất động sẽ gặp nguy hiểm, vậy bọn họ thật sự sẽ gặp nguy hết. 

Bát Phương Tiền Thánh nói: “Bất Diệt, lời của ông là muốn diệt lòng người à?” 

Quốc chủ nước Đan Thánh nói: “Tôi chỉ nhắc nhở thôi” 

Bát Phương Tiền Thánh quay đầu liếc nhìn mọi người, vẻ mặt vô cùng khó coi, nói: “Còn có ai muốn bảo vệ Cửu Thiên không? Hôm nay tôi ngược lại muốn xem xem, có bao nhiêu người ngu xuẩn như vậy?” 

Các vị quốc chủ không lên tiếng, nhưng vào lúc này, hai bóng người lặng lẽ đáp xuống, đi tới bên cạnh Cửu Thiên. 

Một người trong đó xua tay nói: “Đừng nhìn tôi, tôi chỉ cảm thấy bên này tốt hơn!” 

Hàn Liên nhìn người này một lúc lâu, lúc này mới nhận ra, nói: “Triệu Vĩnh Chi.” 

Triệu Vĩnh Chi cười nói: “Không sai, là tôi. 

Ông lão đứng ở bên cạnh Triệu Vĩnh Chi không nói gì, chỉ lại gần đặt tay lên người của Cửu Thiên. 

Một cỗ lực lượng thuộc cường giả cực hạn truyền vào trong cơ thể của Cửu Thiên. 

Sở Chính sư huynh sững người một lúc lâu, lúc này mới phản ứng lại, trợn to hai mắt nói: “Thú Thánh của Tây Lương. 

Ông lão không trả lời, rõ ràng là thái độ mặc nhận. 

Ngay lập tức đám người đại sư huynh cung kính đứng sang một bên. 

Bọn họ đã ngưỡng mộ cái tên này nhiều năm. Có thể người bên ngoài Đông Giới không quen thuộc với danh hiệu của Thú Thánh. 

Nhưng đối với người trong Đông Giới, nhất là trong nước Võ Đỉnh, cái tên này như là sét đánh bên tai. Bọn họ không chỉ nghe một lần. 

Sau khi Thú Thánh đứng ra, lại có mấy sư huynh cũng đi ra theo, đứng ở bên cạnh Quốc chủ nước Đan Thánh. 

Quốc chủ nước Đan Thánh khẽ liếc nhìn, đại khái đều có thể nhận ra những quốc chủ này là ai. 

Phần lớn đều là cường giả của Đông Giới, tuy chỉ còn mấy người nhưng khí tức của mỗi người đều không yếu, ít nhất đều là Võ Tôn đỉnh phong. 

Những người này đi ra, thật sự khiến Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh tức muốn nổ phổi. 

Trên mặt Lê Hi tông chủ nở nụ cười. 

Nhìn trông tình hình dường như không quá tồi tệ. Có Quốc chủ nước Đan Thánh ở đây, hình như người của Đông Giới đều rất ủng hộ. 

Quả nhiên, Đông Giới ở trong bốn giới của thiên hạ là giới yếu nhất. 

Vạn Tôn quốc chủ, Huyền quốc quốc chủ hình như đều có hơi do dự. 

Lê Hi tông chủ liếc qua, dường như trong chín đại đế quốc, sắc mặt của bốn đại quốc chủ đều có hơi không chắc chắn lắm. 

Lê Hi tông chủ họ khẽ hai tiếng, nói: “Bát Phương Tiền Thánh, Hoàn Vũ Thiên Thánh. Tôi biết hai người không thích Cửu Thiên, nhưng tình hình bây giờ hai người cũng nhìn thấy, giết người là không thể. Tôi cảm thấy chúng ta có thể ngồi xuống từ từ thương lượng chuyện này, hai người cảm thấy như nào?” 

Bát Phương Tiền Thánh thầm nghiến răng, ông ta đương nhiên nhìn ra, sự việc không thể làm tiếp được nữa. 

eyJpdiI6IjdlS2d0ZlwvclhOdzdaOWpVOG5uXC80QT09IiwidmFsdWUiOiJWY09sbkRjUmtQUExncDVhVWJUOEFsclhmb1lIVGxWTWhyNGw3NldSV2dlT29sVDFKOVRiXC9ISVZNcHp0RDhzeW1GNEhrVzc0MGs3RkJYK0VGTDJZb1VuTkhNM0JSY2FLV2tldGVzZEV3ZndmKzdFQ2VKSkw3ZE9wNUdlcUs2TFNLMm03cENcL3d6aTRVc0dFOEVMeFF0WldjaSswRkZ3eWdwdjg2Qm5uaEpWT3hmUVczSHJsSVJIOTVVTkd4Rm9hNjlsS3phZ1ZrZ0RYQlwvVHdBQ1p2MFcrUkY1YmdJSW04NUZ3UnRJVkljczhTaFliODBibVdLRlwvMlYyMEdwYWphbmZUbVhsK0REa1V6S2hxZWw1bUxJdUo0WUFYeVhndVBBUWFVZngxb0llbXJyKzhcL0NLbjBvZSt5QU1vcTRCQW1vUW1KQXk5S1wvK00weVZoanQrREhiXC81VTRINkx2TnlsT0l3RDliRUtaVnFwbWQxOFRpQzk1TFRWWUp5VnNPYWlsdmpCT3RERVZyVDhlcjdidlJDZ0JjK3hvSVV0SzVCcmpCcnRsZ2wxY2FjYjJIVlhCRmNqTHZ0b0JpS21BaFE1NWlYcGJDcUR6MlNDVDVLaXJQWmlwS0hmMmR1ZWxUU05RWjNIVGd6ZzM1OHNlTmJZNHJBVnJOZ3hNTUdoekxLOXFCWDdOcFFpbG8yMnR5aWhySlRab1wvOGNnUUlwajlDaDBvWEZndGczT2hMTmpNR2NSc0E5ZElvMWNNY1BickNvWmpsdVwvcUdEN1F3YjZ6Vk1mTHRMXC94NmtMNDFyZEx5TmxyMk42WDlGdGZzQjdGY0NrQ1pnblN3dzJpN1ZWWWRcL2o0U2tmTzh1XC9wRUE4WVwvVmsrbzNZZ0VlRWdESUJIWHdMY0xwY2U1YWtnKzQ9IiwibWFjIjoiN2FiNzJmYzI1NDRlZTBlZGI2YTMwNzgyMzdmZDlhY2E2MzVmNGYzMGEzZWIzMjZhNzhmYTY3OWE1ODcxYTJkMyJ9
eyJpdiI6ImRvOWl2TkNRdjduV1p0aFwvekxSV2J3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InY3MWp0aW5INGJ3VGZJZVFZUWVuTk90V1JxM0Z6bHVZelo3U21YNzZ0RVpJVEpzcjhPVGZHdUgyekpOSWVSUEJRTFJcL2lxWmN6WFl2cWRCRVJ4eURzVkNWV29nYXFRMWpWemZ3SzlQWjhRdXkxWkNRQnk0XC9jZXY4bXpuS2cwR1c2UXBOOVdNV0g2aUV4dDRhT3RpYlJPSjBYd1IyQmVEYXhRWlN3b1phMDRuXC9YbEZvMmRoaUw0bzU0QkNrODYzMiIsIm1hYyI6IjY5MjFjYTk3M2JiZTU5ZjY4ZTc1ZGYzNjY0ZDZjN2UyYjM3ZDdjM2I5MjZlMmViY2EwN2JkOTMzZjA0OTQ4NWEifQ==

Hoàn Vũ Thiên Thánh nói theo: “Tôi thấy, chúng ta không có cách nào hành động nhau nữa. Không bằng mỗi người đi mỗi ngả đi!”

Ads
';
Advertisement
x