Sắc mặt của Hoàng Phủ Tường, Nhậm Ngữ lúc đỏ lúc trắng, không biết nên nói gì mới được. 

Hai người bọn họ là luyện khí sĩ chính quy, tu luyện từ nhỏ, luyện đan, ngưng khí, trận pháp đều phải học. 

Khác với luyện khí sĩ chỉ học một phần như Cửu Thiên, Hoàng Phủ Tường và Nhậm Ngữ ở phương diện trận pháp đều có sự kiêu ngạo của riêng mình. 

Nhưng bây giờ người học trận pháp chính quy, còn không bằng người chưa từng học trận pháp như Cửu Thiên. 

Hoàng Phủ Tường và Nhậm Ngữ đều hoàn toàn không hiểu Cửu Thiên rốt cuộc mở trận pháp như nào. 

Lẽ nào sau khi tu luyện khí võ song tu, ở phương diện phá trận cũng có kiến giải đặc biệt sao? 

Miệng hai người mấp máy, dường như muốn hỏi cái gì đó. 

Nhưng hai người rõ ràng cũng đều nhìn ra, lúc này không phải lúc thích hợp để hỏi, vậy nên hai người đều nuốt lại lời nói. 

Ngẩng đầu lên, cánh cửa hư không tản ra ánh sáng rực rỡ. 

Nheo mắt nhìn vào trong cánh cửa, thấp thoáng có thể thấy ánh sáng của thần khí phóng ra từ bên trong. 

“Nếu tôi đoán không sai, đây chắc là nơi cất giấu riêng của Hỏa Nguyên thánh nữ” 

Tả Tử Sâm ghé lên, cười thành tiếng rồi nói. 

Cửu Thiên khẽ gật đầu, đây là chuyện rất có khả năng. 

Giấu đồ kỹ như vậy, lại ở nơi này. Nếu nói không phải Hỏa Nguyên thánh nữ tự mình giấu, Cửu Thiên là người đầu tiên không tin. 

Siết chặt trọng kiếm Vô Phong trong tay, Cửu Thiên cất bước đi về phía trước. 

Nam Cung Lệ bỗng kéo áo của Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên huynh, phủ đệ hư không của ma tu không phải thứ dễ lại gần. Cẩn thận các loại bẫy âm độc và trận pháp linh tinh. Vẫn là để tôi đi!” 

Nam Cung Lệ đi tới trước mặt Cửu Thiên. 

Cửu Thiên nhíu mày nói: “Anh chắc chắn anh sẽ không sao chứ?” 

Nam Cung Lệ quay đầu cười nói: “Tôi là người của Nam Cung gia, cạm bẫy vớ vẩn của ma tu đối với tôi mà nói, không tính là gì cả. 

Nam Cung Lệ nói xong thì cơ thể bỗng thu nhỏ cỡ người bình thường. 

Lúc này Cửu Thiên mới phát hiện, không biết từ khi nào thực lực của Nam Cung Lê cũng có tiến độ lớn như vậy. 

E rằng không bao lâu nữa cũng sẽ bước vào Võ Tôn cảnh. 

Đám người Cửu Thiên đi theo Nam Cung Lệ đi vào trong phủ đệ hư không. 

Quả nhiên vừa đi vào, đầu tiên là một vùng khí độc và chướng khí ập tới, che đi tầm nhìn của tất cả mọi người. 

“Thi độc ma chướng, nín thở!” 

Nhậm Ngữ sửng sốt lên tiếng đầu tiên. 

Cửu Thiên liếc nhìn xung quanh, lại đưa tay của mình ra. 

“Thiên Địa Thối Tản 

Tay ấn nhẹ một cái, khí độc và chướng khí ở xung quanh đều nhanh chóng rời đi. 

Chiêu này của Cửu Thiên luyện tới đây đã có thể sử dụng một cách nhuần nhuyễn. 

Trừ phi đối phương là cường giả đạt tới trên Tôn Cảnh, dùng lực lượng của đạo để công kích. Nếu không thiên địa chi lực bình thường, Cửu Thiên hoàn toàn có thể đẩy nó triệt để sang một bên. 

Trước mắt lập tức rõ ràng, cái bẫy khí độc khiến các võ giả luyện khí sĩ khác sẽ cảm thấy đau đầu. 

Đối với Cửu Thiên mà nói, căn bản không có tác dụng gì. 

Đám người Nhậm Ngữ đang muốn lấy ra đan dược phòng độc thì nhìn thấy khí độc ở trước mặt hoàn toàn biến mất. 

Ngay lập tức, cảnh tượng đập vào mắt khiến bọn họ đều sửng sốt thốt lên. 

Đá huyết ngưng trải đất, trụ khẩn hồn sừng sững, tượng Ma thần cao vút, vô số tế đàn hài cốt. 

Đá huyết sắc dưới chân giống như những phong ấn, khóa vô số vong hồn ở trong. 

Cúi đầu nhìn thì có thể nhìn thấy oán linh di chuyển ở bên trong và máu lưu động không ngừng. 

Bốn trụ hồn đặt theo phương vị của đại trận Ma Lâm, trong một cái trụt đều là một bộ xương cốt đóng băng. 

Nếu ghé tai lại gần một chút, còn có thể nghe thấy tiếng nói khe khẽ của xương cốt trong chiếc trụ, giống như vong hồn ca hát. 

Ở đằng trước là bức tượng Ma Thần thượng cổ trong truyền thuyết. 

Cao trăm trượng, mặt xanh có răng nanh, đồng giáp ma thân. Bảy cánh tay giơ cao, bàn tay liên kết với phần đỉnh của phủ đệ đen thui, những vòng ma khí như nước mực đen không ngừng khuếch tán gợn sóng ở trên đỉnh đầu. 

Ma Thần bảy mắt bảy tay, lần lượt tương ứng với bảy loại cảm xúc hỷ nộ ái lạc kinh khủng bị của con người. 

Trong truyền thuyết, Ma Thần bảy mắt này có thể khiến người ta mãi mãi ở trong cực lạc. Chỉ cần dâng hiến tính mạng của mình, dâng hiến mọi thứ của mình, nó có thể khiến bạn có được vui vẻ mãi mãi. 

Buồn bã, đau khổ đều biến mất. 

Tránh xa mọi nỗi buồn, cách xa mọi cái khổ. 

Hồn rời thiên địa, vui vẻ trong tim. 

Cửu Thiên liếc nhìn bức tường Ma Thần, quay đầu nhìn tế đàn hài cốt ở xung quanh. 

Không cần nghi ngờ, đây mới là vật cất giấu thật sự của Hỏa Nguyên thánh nữ. 

Mỗi một tế đàn hài cốt đều có ba bộ xương lập lòe ánh sáng chồng lên nhau. 

Cánh tay trắng toát nâng ba cái đầu, trên đó có một tia sắc đỏ ngưng tụ thành hình dáng của cái đĩa tròn. Ở trên nữa chính là đủ loại đồ dùng. 

Có binh khí, có lọ đan dược, có dụng cụ, còn có công pháp thư tịch. 

Mọi người lũ lượt tản ra, quan sát những thứ này. 

Đám người Tả Tử Sâm vừa nhìn vừa phát ra tiếng sửng sốt. 

“Được nha, một đường chủ của phân đường ma tu cỏn con mà đồ cất giấu thật phong phú. Rất nhiều thần khí, thật sự là thu hoạch bất ngờ!” 

Hoàng Phủ Tường cầm một lọ đan dược, ngửi qua, nói tiếp: “Đan dược cũng là cực phẩm. Cho dù không có cấp bậc thần đan, cũng chắc chắn là tiên đan đỉnh phong. Bên trong không có ma khí, e rằng không phải do các ma tu luyện chế ra. Đều là đồ tốt cô ta thu thập ở chỗ khác. 

Cửu Thiên cũng thuận tay cầm một quyển công pháp, lật xem. 

Hạo Nhiên Vô Song Quyết! 

Nhìn cái tên này thì biết là công pháp của Nam Cung gia nước Kình Thiên. 

Tùy ý lật ra, Cửu Thiên bỗng phát hiện, công pháp này có lai lịch bát phàm. 

Nó là quyển sách do vị cường giả phong thánh đầu tiên của gia tộc Nam Cung dùng kinh nghiệm trải nghiệm cả đời để viết ra. 

Nói là một bộ công pháp, nhưng càng giống cảm ngộ cả đời của một vị cường giả. 

So với các loại công pháp võ kỹ ghi chép bên trong, Cửu Thiên càng nguyện ý xem tầng tầng cản trở mà cường giả này gặp phải trên con đường đột phá và các loại khó khăn mà người đó gặp phải khi cảm ngộ thiên đạo. 

Đây mới là thứ đáng tiền nhất, thật sự là đồ tốt mà công pháp khác ít khi ghi lại. 

“Đồ của nước Kình Thiên. Những thứ này đều là đồ của nước Kình Thiên!” 

Nam Cung Lệ nhìn trái nhìn phải, hốc mắt cũng đỏ lên. 

Nhìn thoáng qua, đồ ở đây có ít nhất một nửa hắn đều nhận ra. 

Tất cả đều là thần khí của nước Kình Thiên. 

Nam Cung Lệ cầm một chiếc áo goáp lên, lớn giọng nói: “Đây là áo giáp của cha tôi. Cha tôi từng mặc cái này, từng tới hỗn độn săn thú hoang. 

Sau đó Nam Cung Lệ cầm một thanh trường kiếm dài năm thước, bên trên khắc ba chữ Nam Cung Tuyền. 

Nam Cung Lệ nói với giọng run rẩy: “Đây là kiếm của thập ngũ đệ của tôi. Cha tôi đã tặng cho em ấy vào năm em ấy chào đời, luôn treo trong phòng của thập ngũ đệ. 

Nam Cung Lệ càng nói càng kích động, mắt cũng đỏ lên. 

eyJpdiI6IklHZ1Fid3lxMFgxTFlOTU1QQzlpaWc9PSIsInZhbHVlIjoiV3ZYOU9VNG1CQW9JTFhPak13cjdYMTJoY0QrOG55aHQ3XC9zWFwvVzhrWmZSQkVScnA3QmUwa1FFRWlUbWllR1p2aVhHVXlvdDFPalwvM2ZwTVNJTngwSzFqUWpyYk5QOEFwQ255RXJWZGM2NEZ4eHRmWkRwbXdTVHpQaWYxaWNxYTZhSTZVd2c1eCtJa1M4T0EzSTRyTlMwS1Z5UEVtNTZLYXRFdDhGTE9PNlROUkNLcmlNZzE1QWcrUHEwbGlGOVJORll5R1JPYjluSWljaVAzSTgzeTBlQlh1UXdEQ2FWdGJ4bGMwTFpMSFdLMD0iLCJtYWMiOiI2ZWI5NTQzMWNjNTNkMTA4OWJhMjMwOTg2MTAwMzRjYmJkOWU5YzA3MDUyOTBlZTk1Yzk4YTRlOTA4MWNlMzMzIn0=
eyJpdiI6IkZQaDE5NDhQWG8xT3NPdGFkQmIwNFE9PSIsInZhbHVlIjoiSkN2cUZtZytcL1RhaEoyQTA3bElwVHRhdThUV0czT3JkNE96UjdMeE9cL1FnZTZKbVhzMTVIRHhSSjYwbjVSNGhMem54VnZRNlFFY0RuTmJcL3FLVHpSQUlFNDl5eGV5U2R0ZzUwSlVQb1dYakNmdjdBMEViSWRtbFwvdkpIYTdcL1RTQWpLYnFkZzc2NzVLd1RlQ3plWjZnbG4wZjlEQStSQ0xKd1BzZWdFajRuXC9QdUV6OEVZWG5SNldQNkhkdUg1RjladXpMMTBOZWxHQTdIQ0xzUTdxUStTUG90a1grS1dyZnMxT0JBTDVzNlZUMDBWcHFacERJOXVKUXRTTlNGYlZwMWVNWGtnRno3Q3A1UHRHK1NBaWk2NGNwOGNoQk1tQ2VTT3d3RUxkXC9xV1pCSWhhMW1JTDh4Skd0cGFnS2xVVzN1MllrWUpBU2NOaVhPMWVUdVVlbkR5NzRFZEpSNHJ6SzZ4Nkh6VzMwUlZydlR6Vzl5eFo0MXFzSUtSRCtYaGdtZVU4am1MSUNUSEdLUzJTcmJvNnRkK0d3R01vSmtwT1Bqakp4Sk9NMzZNTFZ4RzFcL1wvWWlMcVwvOEVWMVhxd2thRENPVlkyRDFKNm55d3JvdExsQkpTczZpM21iR2ppdENpTlV2dlFpdFRCYlh2bmhmM2pZU096bWIyd0dGV0p1SzBEa0dUQjBLcWFJa29rOXo4bm5KV2VUWXNtZXZKRExRRHNIK1MyTVwvNmxSRGRqUW0rcEJRMHNOUlRRSjR3MjFLMHhtMFN6Tlg4YzBkdHNVK0JuSm1PWlQ3SHZ0Rlg2aEhyanhaSGJJa01aeTBRMXd5OWkwK0ZNc0p5MlFuRlBuOGszRm1JNmk1VXRyd1wvZ0E5c0ZydGdpZ0I1bXZiWGVscE5DdWhtRnhTelJ6R1U9IiwibWFjIjoiMjJiNDJlZDJjMDRhNGU1ODBjNDE0Njg5NmUyZThjMGE4NDg4MWU0MGM1N2E2Y2Y5OWExMzc3OGZiOGRmYWUyMSJ9

Nam Cung Lệ nói xong thì bỗng rút kiếm của mình ra, lớn giọng nói: “Ma tu đều đáng chết!”

Ads
';
Advertisement
x