Lúc này trong mắt Nam Cung Lệ đã mang theo sắc đỏ quỷ dị. 

Ngay lập tức, đám người Cửu Thiên, Nhậm Ngữ, Tả Tử Sâm đều lấy binh khí ra. 

Phong Tuấn Kiệt đi tới bên cạnh Cửu Thiên, nói: “Tình hình có chút không đúng lắm” 

Cửu Thiên nhìn Nam Cung Lệ, đưa tay ra, khẽ nói: “Nam Cung huynh. Anh đừng kích động, để binh khí xuống trước đã. Có gì chúng ta có thể từ từ nói. 

Lúc này Nam Cung Lê cũng trở nên điên cuồng, lớn tiếng hét lên: “Tôi sẽ không để kiếm của tôi xuống. Những ma tu như các người, các người đã giết người nhà của tôi, hủy diệt đất nước của tôi. Tàn sát đối với đất nước của tôi, con dân của tôi, người thân của tôi. Tôi muốn đồng quy vu tận với các người!” 

Nam Cung Lệ nói xong, vậy mà trực tiếp lao về phía Cửu Thiên. 

Cửu Thiên giơ cao trọng kiếm Vô Phong, cổ tay khẽ động, kiếm quang nổ ra. 

Kiếm khí phát ra trước. 

Một luồng ánh sáng trực tiếp rơi vào người của Nam Cung Lê. 

Tu vi của hai người chênh lệch lớn như vậy. 

Nam Cung Lê còn chưa kịp phản ứng thì bị kiếm quang của Cửu Thiên đập xuống đất. 

Với trình độ khống chế lực lượng của Cửu Thiên hiện nay đã có thể làm được, khống chế hoàn toàn kiếm quang chém ra. 

Muốn đâm xuyên đối phương thì đâm xuyên, đánh lùi thì đánh lùi, giống như cánh cửa đập xuống đối phương, đương nhiên cũng không thành vấn đề. 

Nam Cung Lệ phát ra một tiếng rên, trong miệng phun ra ngụm, nằm gục dưới đất. 

Một phiến hoa văn rạn nứt xuất hiện từ trong mặt đá lát đá huyết ngưng bên dưới. 

Vô số oán linh và máu tập trung ở dưới người của Nam Cung Lệ, dường như chỉ đợi Nam Cung Lệ hoàn toàn đụng vào mặt đất, sau đó bị chúng thôn phệ! 

“Anh ta bị điên rồi à?” 

Nhậm Ngữ cũng đi tới bên cạnh Cửu Thiên, lên tiếng. 

Cửu Thiên nắm tay lại, hoàn toàn khống chế Nam Cung Lệ ở dưới đất. Dưới chân xuất hiện đạo vực, áp chế Nhậm Ngữ lại. 

Nhìn biểu cảm dữ tợn của Nam Cung Lệ, Cửu Thiên lắc đầu nói: “Đây không phải là bị điên, đây là trúng tà rồi. Nơi này có vấn đề!” 

Lời của Cửu Thiên vừa dứt, đằng sau lại truyền tới tiếng cười điên cuồng. 

“Ha ha ha, tôi tìm được một thanh đao tốt. Thanh đao này không tệ, bảo bối, bảo bối, là của tôi rồi” 

Xoay đầu nhìn, Cửu Thiên bỗng nhìn thấy Tả Tử Sâm cầm một thanh đại đao kim quang lấp lánh. 

Đạo như hàn băng, còn ẩn hiện hàn khí, khi khua thì phát ra một khoảng sương mù thủy tinh. 

Tả Tử Sâm cười không ngừng, trong mắt cũng dần dần có thêm vài phần điên cuồng. 

Canh kình trên người Tả Tử Sâm cũng không tự chủ mà phóng ra. 

Ánh mắt của Nhậm Ngữ lóe lên, nói: “Được rồi, quả nhiên là bị trúng tà. Vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?” 

Cửu Thiên trực tiếp chỉ vào bức tượng Ma Thần nói: “Còn có thể ở đâu. Chính là bức tượng này 

Nhậm Ngữ nói: "Không ngờ được một đường chủ của ma tu còn biết nghịch loại thủ đoạn này. Nếu đổi sang một số người có tu vi hơi yếu, sợ rằng sẽ chết hết ở đây” 

Cửu Thiên giơ trọng kiếm Vô Phong trong tay lên, nhằm chuẩn vào bức tượng Ma Thần. 

Nhưng vào lúc này. Tả Tử Sâm bỗng chỉ vào Cửu Thiên, nói: “Ma tu đáng hận, anh còn muốn cướp binh khí của tôi ư? Tới đi, chúng ta tiếp tục đánh một trận!” 

Đao mang nổi lên, Nhậm Ngữ, Phong Tuấn Kiệt, Hoàng Phủ Tường đều lập tức tản ra. 

Cửu Thiên liếc nhìn Tả Tử Sâm, ánh sáng trong mắt lóe lên. 

“Hồn Thiểm!” 

Ngay lập tức, cơ thể của Tả Tử Sâm ghim tại chỗ. 

Há to miệng, không nói ra được câu nào, canh kình trên người lập tức yếu đi. 

Cửu Thiên lại quay đầu nhìn sang bức tượng Ma Thần, khẽ cười nói: “Chơi loại thủ đoạn này, chứng minh điều ta đoán là đúng. Muốn ngăn cản ta đúng không? Ngươi còn chưa có bản lĩnh đó! Thiên Địa Nhất Kiếm!” 

Vung mạnh trọng kiếm Vô Phong, canh khí kèm thêm một phần thế giới chi lực, trực tiếp đập vào thân của bức tượng Ma Thần. 

Ngay lập tức, bảy mắt trên mặt bức tượng Ma Thần bị Cửu Thiên chém mất ba mắt. 

Một phiến ma khí đáng sợ phun ra từ trong bức tượng Ma Thần. 

Lập tức bao trùm đám người Cửu Thiên, Hoàng Phủ Tường. 

Cửu Thiên lần nữa đẩy bàn tay, tất cả ma khí đều bị Cửu Thiên trực tiếp đẩy tản ra. 

Lại quay đầu nhìn, trên mặt đám người Hoàng Phủ Tường bắt đầu toát mồ hôi lạnh. 

Bọn họ dường như đều đang cố chống đỡ, rõ ràng ma khí vừa rồi ảnh hưởng không nhỏ đối với bọn họ. 

Diệp Nam Thiên nghiến răng nói: “Cửu Thiên, mau chém nó ra. 

Cửu Thiên bay lên, nhìn chằm chằm mấy mắt còn lại của bức tượng Ma Thần. 

Ngay lập tức Cửu Thiên cảm nhận được một cỗ ma khí xung kích vào trong đầu của hắn. Bóng dáng của Linh Bối bỗng xuất hiện ở trước mặt hắn. 

Cô ta nở nụ cười lạnh, nói: "Cửu Thiên, anh thật sự nghĩ tôi yêu anh ư? Nực cười, tình yêu là thứ hư vô phiêu miểu. Tôi đi theo bên cạnh anh chỉ là muốn học khí võ song tu của anh mà thôi. Bây giờ tôi học được rồi, cũng khôi phục lực lượng, anh có thể chết rồi!” 

Linh Bối nói xong lại đâm một kiếm. 

Trong mắt Cửu Thiên là một phiến hàn quang, lại vung trọng kiếm Vô Phong, trực tiếp chém Linh Bối ở trước mặt thành một đám sương mù. 

Canh khí hóa lực lượng thần hồn truyền vào trong mắt, ngay lập tức, cảnh vật trước mắt khôi phục, bức tượng Ma Thần lần nữa đập vào mắt. 

“Chút thủ đoạn này cũng muốn ảnh hưởng tôi ư, thật không biết sống chết!” 

Cửu Thiên cũng bị thủ đoạn ảo giác hạ đẳng của bức tượng Ma Thần chọc giận. 

Ngay lập tức, Cửu Thiên cảm thấy mình rất phẫn nộ, giống như muốn chém tất cả mọi thứ. 

Loại ý nghĩ này vừa trỗi dậy, ngay sau đó Cửu Thiên cảm thấy không đúng. 

Hắn cho dù tức giận cũng sẽ không giận tới mức này. 

Khoan đã, lẽ nào thứ mà bức tượng Ma Thần này thật sự muốn dẫn động chính là cảm giác của hắn? 

Hiểu được điểm này, Cửu Thiên lập tức khiến mình trở nên tâm tịnh như nước. 

Bức tượng Ma Thần ở trước mặt ở trong mắt hắn lập tức có thay đổi. 

Cửu Thiên nhìn thấy trong lồng ngực của bức tượng Ma Thần có một tia sáng. 

“Đó là...” 

Một kiếm lao tới, trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên hóa thành vạn đạo hư ảnh. 

“Kiếm Đãng Bát Hoang!” 

Như chém trái cây, lập tức bức tượng Ma Thần bị Cửu Thiên chém thành vô số khối đá. 

Những tia ma khí triệt để tiêu tán ở dưới trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên. 

Ánh sáng đỏ trong mắt đám người Nam Cung Lệ cũng từ từ biến mất, khôi phục bình thường. 

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” 

Nam Cung Lệ nhìn tay của mình rồi hỏi. 

Nhậm Ngữ lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Còn nói hạo nhiên chính khí của Nam Cung gia anh, vạn tà bất xâm, vừa rồi anh bị trúng tà rồi. 

Vẻ mặt Nam Cung Lệ đỏ bừng, nói: "Tôi không làm ai bị thương chứ?” 

Nhậm Ngữ nhìn sang Cửu Thiên, nói: “Có anh ta ở đây, anh có thể làm ai bị thương chứ?” 

Ở bên cạnh, Tả Tử Sâm cũng đứng dậy nói: “Mụ nội nó, tôi bị trúng huyễn thuật rồi, tôi vừa rồi không làm chuyện gì mất mặt chứ!” 

Mọi người lười để ý Tả Tử Sâm, đều quay đầu đi. 

Bên trên, Cửu Thiên triệt để chém tan bức tượng Ma Thần, lúc này mới dừng lại. 

Bỗng nhiên, một viên ngọc lóe sáng đập vào mắt của hắn. 

"Hum?" 

Cửu Thiên phát ra một tiếng sửng sốt, đưa tay cầm viên ngọc lên. 

eyJpdiI6Iis3eVUrQmw5Ujc1Nm5BMHlcL3hidk5nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlR6ZEp2ZmE5U2ZRdkhvTFJyem43Vm4xbW53cmI2RHRuQ0RiS1BFZVB5WWRZem9jbGdHUDdmcUJYNktHYllQc2p2WXYweUVyUFhocWdaRmdmZHVod1wvemJ5RTR2ekxubDhOS0hXYVBUNVR1cnNETWIwZ2FIcnJ3VXJcL0JodXE0eUZQZytHVW4ybllRdlZSSW9YTkRQdkpFZGNPazZDMFI1Qm5tWmJyamdSbjNBR0ZKU3pPOTNRbzVpcnhscExGMjBGZUJtTm5ScE9DaVIrMUMwQmpOMEhxZ1dyVFY0QVoyNnpGcUpJS3lFcmdCYjlRQzZDcUlrSjJtSHVoM3JrR1hHVCIsIm1hYyI6IjI1YjU3ZGUxYWNjYzMxYTg3NmI0MWQ2YzA4MWM5OWMyMGQ3NjhjZDY5NWRiYWFlY2JlZGM5YTgyZTExMmUzYWYifQ==
eyJpdiI6Imw2bnpoQ0VwV0lOdlJXRGllQ2F1Q3c9PSIsInZhbHVlIjoiTnNHendDMThJdlRwdksrODk2VHNZZzVRRjNMUkw2SnB0Qk8zaXB3RFBUNCtUOFlBdXJSV2NPc2ozTytzT1I3K0VuaVJLbGRJMitFOHdZZDZKN29PNDJUS1lYN1NLaSt3c01FS3pFaVFyQ0pzcnEwdU8rKzBkUUhjbjliM2NcL2dJRW1rcWlzTVNxZ3ZqM0Nqc0JIYmhwa2p3UTIrazNzd3pZZm8rdkNLRUM2cENIOTY5ZTNXUUhCU2Uyd0R2MEZSRDlcL284d2N5QUhYc1ZJSjVES2pOZ0VPT0xITHZyaEZzOGRKT2prYnNCYlY4PSIsIm1hYyI6IjEwY2E0ODljZDljNjBkOWI3YzA5ZDU3NmE4MmYzOWQxMDc4MWM2YWVhMWNlODkzZWYzZjU4NTIyZjY4MjU1MDYifQ==

“Đây là...

Ads
';
Advertisement
x