Viên ngọc trong suốt, không có bất cứ màu gì, tản ra ánh sáng rực rỡ, cũng chỉ phản chiếu bốn điểm huyết quang xung quanh. 

Lực lượng trong viên ngọc rất tinh khiết. 

Cho dù là thiên địa chi lực đã tinh luyện cũng không tinh khiết như vậy. 

Nó giống như lực lượng do thiên địa tự ngưng tụ, chỉ hấp thụ một ít, Cửu Thiên bèn cảm thấy tu vi của hắn có sự tăng trưởng rõ rệt. 

Hơn nữa, hắn cảm nhận được mình thấp thoáng có xu hướng đột phá tới Càn Khôn Tôn Giả. 

“Đồ tốt.” 

Cửu Thiên khen một tiếng. 

Giá trị của thứ này sợ rằng còn quá hơn tất cả mọi thứ trong phủ đệ hư không. 

Chỉ là Cửu Thiên không chắc chắn đây rốt cuộc là ngọc gì. 

Có chút giống đạo châu, nhưng Cửu Thiên không biết rốt cuộc phải cường giả cực hạnh như nào sau khi chết mới có thể ngưng tụ ra viên ngọc chứa lực lượng tinh khiết như này. 

Nếu không phải đạo châu, Cửu Thiên càng không thể suy đoán lai lịch của viên ngọc. 

“Hỗn độn lục đạo châu? Chủ nhân vĩ đại, người lại có được một viên hỗn độn lục đạo châu?” 

Trong cơ thể, giọng nói của Cửu Long Huyền Cung Tháp đột nhiên vang lên. 

Tên này bình thường khi không có bảo bối thì sẽ không xuất hiện. 

Chỉ khi Cửu Thiên có được thứ tốt thật sự, nó mới thò đầu xuất hiện với sự tham lam. 

Cửu Thiên nghe thấy mấy chữ hỗn độn lục đạo châu thì cảm thấy trong lòng khẽ động. 

Hắn cũng thấp thoáng đoán dược cái này có thể là hỗn độn lục đạo châu. 

“Chúc mừng người, chủ nhân vĩ đại. Đây là Nguyên Lực Châu – một trong số hỗn độn lục đạo châu. Có nó, chủ nhân người sau này tu luyện sẽ càng thêm thuận lợi. Chậc chậc, chỉ cần chủ nhân người luyện hóa nó, ta cũng có thể hưởng ké chỗ tốt cùng với người. Ta cảm thấy lần này ta có thể khôi phục tới trạng thái đỉnh phong” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp dường như rất kích động. 

Nhưng ba chữ Nguyên Lực Châu mà nó nói ra, Cửu Thiên căn bản nghe không hiểu là ý gì. 

Sau đó Cửu Thiên nói: “Lão Cửu, giải thích cho ta một chút, Nguyên Lực Châu này có tác dụng gì?” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: "Được thưa chủ nhân. Nếu nói về Nguyên Lực Châu này thì phải nói từ khởi nguồn của hỗn độn lục đạo châu, năm đó chủ của hỗn độn... 

Cửu Thiên vội vàng nói: "Dừng dừng dừng, ai kêu ngươi nói từ đầu. Ta chỉ hỏi ngươi cái này dùng như nào. Có phải giống Tử Linh Châu không, có thể tham ngộ đại đạo không?” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp: “Chủ nhân vĩ đại. Nguyên Lực Châu khác với mấy viên hỗn độn lục đạo châu khác. Nó là một viên ngọc có thể tự hấp thụ lực lượng của thiên địa. Tác dụng lớn nhất chính là có lực lượng gần như vô cùng vô tận có thể cung cấp cho tu luyện. Đợi sau khi người hoàn toàn luyện hóa nó. Điều mà người phải làm chính là mỗi ngày hấp thụ lực lượng bên trong nó. Đó là lực lượng tinh khiết nhất thiên địa, lực lượng của đạo, thiên địa chi lực gì đó cũng ở trong đó. Có viên ngọc này trong tay, bất luận tu luyện cái gì cũng sẽ trở nên đơn giản. Bất luận người có tu vi gì, sau này đột phá đều sẽ trở nên dễ như ăn cháo. Ít nhất trước cực hạn, không có bình cảnh. 

Cửu Thiên nghe vậy thì mắt phát sáng, lập tức thu lại viên ngọc này. 

“Không ngờ Hỏa Nguyên thánh nữ còn cất giấu đồ tốt như này” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp cười he he nói: "Sợ rằng đây không phải là đồ của Hỏa Nguyên thánh nữ. Chắc là cô ta vơ vét được từ hoàng thất nước Kình Thiên. Chỉ có điều Hỏa Nguyên thánh nữ này mắt nhìn kém, tuy nhận ra là đồ tốt nhưng không nhận ra rốt cuộc tốt tới mức nào. Vậy nên mới cất ở đây, làm suối lực lượng cho một bức tượng Ma Thần. Chứ không phải mang theo trên người mọi lúc. Chủ nhân vĩ đại, lần này hời to rồi, có vật này ở đây, Tử Linh Châu của người có thể thử lấy ra tu luyện một chút” 

Cửu Thiên gật đầu hiểu ý. 

Điều hắn càng vui mừng là có vật này ở đây, hắn e rằng rất nhanh có thể đột phá Càn Khôn cảnh. 

Tay trái càn khôn, tay phải âm dương, loại cảm giác này mới là cái hắn muốn. 

Lông mày luôn nhíu lại của Cửu Thiên cuối cùng cũng giãn ra vài phần. 

Ở đằng sau, đám người Phong Tuấn Kiệt gọi: “Cửu Thiên, xong chưa? Đập vỡ hòm hòm là được rồi. Không cần đập triệt để như vậy, tôi không tin, nó còn có thể giở trò gì nữa. 

Cửu Thiên xoay người bay về, đáp ở trước mặt mọi người, quay đầu liếc nhìn Nam Cung Lệ và Tả Tử Sâm, nói: “Tỉnh lại rồi à? Hai người, một cái trận pháp cỏn con đã quật hai người rồi. Tu vi vẫn không được!” 

Nam Cung Lê cười khan hai tiếng. Tả Tử Sâm cũng cười ngại ngùng. 

Có điều hắn ta vẫn ôm trường đao màu vàng trong tay, nói với Nam Cung Lê: “Nam Cung huynh. Tôi biết đồ ở đây, sợ rằng đều là bảo bối của nước Kình Thiên các người. Nhưng có thể cho tôi thanh đao này không? Tôi thật sự rất thích nó. 

Nam Cung Lệ nói: “Lấy đi. Dù sao để ở đây cũng không có tác dụng gì. Cửu Thiên huynh, chuyện chính quan trọng, vẫn là tìm gương Hạo Khí Trừ Ma trước đi” 

Cửu Thiên gật đầu, nói: “Phải. Mau đi tìm” 

Vừa dứt lời, giọng nói của Diệp Nam Thiên ở cách đó không xa truyền tới. 

“Gương Hạo Khí Trừ Ma mà các người nói có phải cái này không? 

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn về phía của Diệp Nam Thiên. 

Thứ đập vào mắt chính là một cái gương rất to ở trước người Diệp Nam Thiên. 

Ánh sáng quen thuộc, hình dáng quen thuộc. 

Chiếc gương này chỉ cần nhìn một lần thì gần như không thể quên được. 

Cửu Thiên thở phào một hơi, nói: “Không sai, chính là nó” 

Nam Cung Lệ cất bước đi tới, đưa tay vuốt ve. 

Sau đó, Nam Cung Lệ kích động nói: “Cuối cùng vật về chính chủ rồi. Cửu Thiên huynh, mau lên. Những oán linh trong cơ thể anh có thể loại bỏ hoàn toàn rồi. 

Cửu Thiên nói: “Anh chắc chắn chỉ dựa vào lực lượng của một mình anh thì được chứ?” 

Nam Cung Lệ gật đầu, lập tức nhìn sang đám người Phong Tuấn Kiệt, Hoàng Phủ Tường nói: “Các vị giúp đỡ đi!” 

Nhậm Ngữ khẽ cười thành tiếng, nhìn Cửu Thiên nói: “Đây mới là mục đích anh cố ý gọi chúng tôi đi cùng đúng không?” 

Cửu Thiên thản nhiên nói: “Tôi sẽ không trả lời câu hỏi này của anh. Tôi cũng sẽ không thừa nhận đâu!” 

Cửu Thiên vừa nói vừa đi tới trước mặt của gương Hạo Khí Trừ Ma 

Nam Cung Lệ đã lấy gương xuống, cầm ở trong tay. 

“Cửu Thiên huynh, quá trình khả năng sẽ hơi đau một chút. Anh nhất định phải nhịn. 

Nam Cung Lệ mặt mày lo lắng nói. 

Cửu Thiên lại trực tiếp cởi hết áo của mình ra. 

“Tới đi!” 

Nam Cung Lệ gật đầu, lực lượng truyền vào trong gương Hạo Khí Trừ Ma. Ánh sáng chói mắt, trong nháy mắt ánh sáng chói mắt bắn ra từ trong gương Hạo Khí Trừ Ma, trực tiếp chiếu vào người của Cửu Thiên. 

Đột nhiên, cả người Cửu Thiên bốc lên những làn khói trắng. Hắn cũng phát ra một tiếng rên. 

Đau đớn này thật sự không phải nói giỡn. 

Cửu Thiên chỉ cảm thấy mình trong lúc đó sắp bị nướng chín. 

Cắm chặt trọng kiếm Vô Phong xuống đất, chống đỡ cơ thể của Cửu Thiên. 

Cửu Thiên nhắm hai mắt lại, cảm nhận kỹ trong cơ thể của mình. 

eyJpdiI6IlhyRThcL1ZMcEZFSkQ4UTB0bzV2d0RnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InByUFJcL1MyYk9XTll5XC9RanR1ZkJuNjl3N1FUZlJmK2J4Y2dtejRweHYyQmhWTXkwS3NOUWNJK2NDREhTTUNMVVJna09XSnhobkxuQndRd0JlRzZOYXY0aHFiVnlDTU9LUDlxNG15cDdEMWVzMzErNXFBYWVTbEV0XC9ibEwyTkFjY2FZV1FsUHJoZFRsenZYa3FjOHpNXC90NWRBanNCMGFWSnJERVljak1tTkYzbHRtOWFFWlprc0srY3V6MWdScnJ2UVRQM01sdWdkZE1CQjV1NzVScEdENzJiclRKcm1vOVNKTG4yTVluZ0FwMjVvXC9UR0FyOGxKRGpXVDB2TXBFQmlzTUN2N0hqUHMrdGZQZVl3NlJuTnNJeFBRZ1lVWE96NTd4a0pEdGo2Z009IiwibWFjIjoiZGUxZDBjOTkxYzE5NTgzZTY4NmU4ZGIwYmE5NjhkMzE3MGY5YWU5YmRhNzQ3Y2Q4MzM3MGYwYmVkNjk2MTYxZSJ9
eyJpdiI6ImFqMTc0K2JGNGdySGJQQ0V2NXhsZlE9PSIsInZhbHVlIjoiTlF6eWNpYVFYR2c1MTJkTGMzdWt6VW93MW04a09GcHIyekU1TmcrTEdwMjVDR1h1WGwzdlh0NDRhSE1IN2FyWVlreVFWVzlKXC9EOWcwaGdOY3JSSzNMa1h5MWJRd2NtS0pUV05oNHk2SDdUZ1pzWXZZdTVHblRxZnVDbFFyTzhGQlY5XC9jR2lORWVXbTlTdVBkK2drd1lFUWJYcjk1WGs5TlBtMkd0UHUzS1RnbWh4d2xCTnlqWG9RNkFERWMxWXNJMkpuZjhwUWlsZ3h0ZmNBbTdaTGtyVmFGVDg1NVg4M0t3NDcrWktnZ0V6bEVLcGlSaDNwY0V0d2puWWl4blZFQms2TVVJM0h0b0VNVXhYWWhZbVlRT2xSeUhlQWZta1gweUJyMDdJNVIwZ3F2OTE1bURGNkc2U0QrQ3pNYXkxalgrOUErQWJYem1TMDhoanoybG5ISzZCTnZqXC9EN1FjZktqaU5GbUhcL1BDRFdkSkY0XC9CK0ZqMkM0SERBeld6azMiLCJtYWMiOiI4OWVjOTczNzRhYTUzMmEwYTk4YjgyMTczMzE4MzVlZTY3ZjhhNGY3ZDA5NTI4NzJhYmI3NWNkNjE0YjY3ODg2In0=

Cửu Thiên quát to ở trong lòng: “Chết có gì đáng sợ, tôi là muốn giết bà!”

Ads
';
Advertisement
x