Đại điện nghị sự của nước Phượng Vân.
Nói là đại điện, thật ra là căn phòng bằng đá ít ỏi trong nước Phượng Vân.
Tất cả đúc từ đá cứng màu trắng ngà, bên trên còn có một phù văn phượng hoàng đơn giản.
Đây chính là kiến trúc đẹp nhất nước Phượng Vân.
Bên trong có rất nhiều cột đá, ghế đá nằm rải rác. Lúc này, Lê tông chủ đã cười híp mắt ngồi ở ghế chủ tọa.
Ở bên dưới thì là sứ giả các nước với diện mạo khác nhau, trang phục khác nhau.
Nhìn ra được, lông mày của những sứ giả này nhíu chặt.
Dường như rất không hài lòng về môi trường của nước Phượng Vân.
Đặc biệt là đại điện nghị sự này, ở trong mắt của bọn họ, thật sự qua đơn sơ. Căn bản hoàn toàn không giống một nơi để bàn chuyện.
Nhưng vì Lê tông chủ ngồi cách đó không xa, bọn họ cũng không tiện nói gì nhiều.
Một ông lão râu trắng đanh giọng hỏi: “Lê tông chủ, Cực Hạn Võ Tôn – Cửu Thiên đại nhân rốt cuộc đang ở đâu? Lần này chúng tôi tới là để gặp ngài ấy. Mong ngài ấy không tính toán chuyện cũ, nhất định phải gặp chúng tôi.”
Lê tông chủ cầm một chiếc khăn tay, khế họ.
Lê tông chủ dùng khăn tay lau máu ông ta họ ra, ông ta mỉm cười nhìn những người này, nói: “Đừng vội, các vị không cần nôn nóng. Tôi đã cho người đi gọi Cửu Thiên rồi. Cậu ta, rất nhanh sẽ tới.”
Các vị sứ giả ông nhìn tôi tôi nhìn ông, cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, tiếp tục chờ đợi.
“Ông xem, cậu ta không phải đã tới rồi hay sao?”
Ở cửa bỗng xuất hiện bóng dáng của Cửu Thiên.
Đầu tiên, cái đập vào mắt của hắn chính là biểu cảm phức tạp của sứ giả các nước này.
Cửu Thiên chỉ liếc qua những sứ giả này thì có thể nhìn ra ánh mắt hoặc là vui mừng, hoặc là sợ hãi, hoặc là mê hoặc, hoặc là kinh ngạc trên mặt những sứ giả này.
Nhìn thấy Cửu Thiên tới, những sứ giả này lập tức đứng dậy hết, hơi cúi người trước Cửu Thiên, ôm quyền hành lễ: “Tham kiến Cửu võ tôn!”
Khóe miệng Cửu Thiên miễn cưỡng nở nụ cười, rải bước đi về phía trước.
Quét sơ qua, sứ giả hôm nay tới đây thật không ít, vậy mà có mười mấy người.
Cửu Thiên không thể không kinh ngạc về sự lợi hại của sóc chuột không gian mà Lê Hi tông chủ nuôi.
Mấy ngày ngắn ngũi thì dẫn mười mấy người tới nước Phượng Vân. Tốc độ này không biết nhanh hơn phi thuyền hư không bao nhiêu lần.
Cửu Thiên đang suy nghĩ có nên kêu Lê tông chủ dứt khoát kêu sóc chuột không gian đưa bọn họ về nước Võ Đỉnh trước hay không.
“Các vị vất vả rồi. Mời ngồi, mời ngồi.”
Cửu Thiên ôm quyền đáp lễ, trên mặt treo nụ cười lạnh nhạt.
Cửu Thiên rảo bước đi tới bên cạnh Lê tông chủ, ngồi xuống.
Môi mấp máy, Cửu Thiên truyền âm nói với Lê tông chủ: “Lê Hi tông chủ, đây chính là người ông dùng danh nghĩa của tôi lừa tới đó sao?”
Lê tông chủ lườm Cửu Thiên, khẽ nói: "Là mời!”
Cửu Thiên quay đầu, chỉ sang Cửu Thiên, nói: “Các vị sứ giả của các nước, đây chính là Cực Hạn Võ Tôn, Cửu Thiên công tử. Các vị có câu hỏi gì, có thể hỏi tự nhiên.”
Ngay lập tức, ông lão vừa lên tiếng trực tiếp đứng dậy, lớn giọng nói: “Vậy lão phu sẽ hỏi trước. Cửu võ tôn, từ hình ảnh trong thông kính ngài gửi thì thấy đúng là tình hình hiện nay ở Bắc Cương rất nguy hiểm. Nếu ngài tự nhận là chúa cứu thế, có phải nên chia sẻ cho chúng tôi tất cả tình hình liên quan tới ma tu mà ngài nắm được, như vậy cũng tiện để chúng ta cùng ngăn chặn ma tu”
Cửu Thiên nhíu mày nói: “Ông lão này, ý của ông là bây giờ các người đã đồng ý gia nhập liên minh của chúng tôi đúng không?”
Ông lão lắc đầu nói: “Tôi không có nói đồng ý. Cửu võ tôn, ý của tôi là nếu ngài đã mời chúng tôi tới tham gia liên minh của ngài. Vậy thì ít nhiều cũng lấy ra chút thành ý chứ!”
Các sứ giả khác nghe vậy, lập tức lên tiếng phụ họa: “Không sai. Phùng lão nói rất đúng, Cửu Thiên công tử. Chúng tôi đều mang theo thành ý, từ ngàn vạn dặm xa xôi, không quản khó khăn mà tới đây. Coi như nể tình chúng tôi tới đây, ngài cũng nên nói rõ với chúng tôi trước những tình hình mà những đất nước của chúng tôi sẽ gặp phải vào hiện nay chứ?”
Mười mấy sứ giả liên tục gật đầu, những tiếng phụ họa vang lên.
Cửu Thiên hơi nhíu mày, hắn từ trong lời của những người này lại nghe ra thứ không tốt lắm.
Những người này nhìn ngoài mặt dường như rất tôn kính hắn. Nhưng trên thực tế, dường như chỉ muốn mọi chút tin tức hữu dụng.
Cửu Thiên nhìn Lê tông chủ, phát hiện Lê tông chủ dường như đã ngủ. Ông ta ngồi trên xe lăn, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết lời của những người này, ông ta rốt cuộc có nghe thấy không.
Cửu Thiên suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Cái này e là không được. Các vị sứ giả, nếu quốc chủ của các người đồng ý gia nhập liên minh của chúng tôi, tất cả tình hình mà chúng tôi nắm giữ đương nhiên sẽ chia sẻ hết với các người. Nhưng bây giờ thì rất xin lỗi, tôi nói thật luôn. Tôi thật sự không phải quá tin tưởng các vị
Vẻ mặt của các vị sứ giả trở nên khó coi. Bọn họ dường như không ngờ, chỉ một yêu cầu cỏn con như này. Cửu Thiên thật sự từ chối không chút do dự!
Ông lão nói tiếp: “Cửu võ tôn. Đâu phải là bí mật gì không thể nói. Chỉ là kêu ngài nói cho chúng tôi cục diện đại khái hiện nay, có khó vậy sao? Nếu cậu có thái độ như này, vậy chỉ có thể nói chúng tôi thật sự tới sai chỗ rồi. Thiệp mời khoa trương như kia, chúng tôi vốn không nên tin. Gì mà tam thánh không được, gì mà giết chết Long Đồ ma vương, những điều này đều là thật sao? Hay là giống như tình hình của ma tu hiện nay, cũng buộc phải sau khi chúng tôi trói chặt hoàn toàn với ngài thì mới có thể nói?”
Lời của ông lão giống như cái gai sắc nhọn, dường như muốn đâm vào trong cơ thể của Cửu Thiên.
Nhưng sau khi Cửu Thiên nghe xong thì chỉ khẽ mỉm cười, đáp: “Nếu các vị nghĩ như vậy tôi cũng hết cách. Tôi chỉ có thể nói với các vị, điều tôi nói đều là sự thật.
Giọng nói của Cửu Thiên rất chân thành, nhưng không có ai tin.
Một sứ giả khác nói: “Nếu không chịu nói tin tức. Vậy xin hỏi Cửu Thiên võ tôn, công pháp khí – võ song tu của ngài có thể truyền thụ không? Nếu ma tu thật sự đáng sợ như những hình ảnh chiếu trong thông kính mà ngài cho. Vậy công pháp khí – võ song tu của ngài có thể chính là cơ hội cuối cùng để chúng ta giết ngược. Nếu Cửu võ tôn có thể công khai cái này, cho dù chỉ công khai một phần, tôi có thể trực tiếp thay mặt quốc chủ của tôi gia nhập liên minh của các người, hơn nữa hoàn toàn nghe lệnh của Cửu minh chů."
Cửu Thiên cười càng thêm vui, nụ cười của hắn khiến vẻ mặt của những sứ giả này có chút không tự nhiên.
Bởi vì sự trào phúng trong nụ cười của Cửu Thiên thật sự quá rõ.
Cửu Thiên vừa cười vừa nói: “Rất xin lỗi, cái này là công pháp của tôi, cũng là bí mật lớn nhất của tôi. Không tới mức vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không truyền lại công pháp này.
Cửu Thiên vừa dứt lời, ông lão lắc đầu đứng dậy nói: “Xem ra tôi quả thật tới sai chỗ rồi. Cực Hạn Võ Tôn – Cửu Thiên, tên tuổi thật lớn. Đáng tiếc là nói phét. Gì mà khí – võ song tu, đều là giả nhỉ? Các vị, tôi thấy chúng ta có thể đi rồi. Người có thể tìm nơi như này đàm phán với chúng ta, trình độ có thể cao tới đâu. Chẳng qua chỉ là một tên lừa bịp giang hồ mà thôi!”
Những người này thật thú vị!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất