Ba ngày sau, Cửu phủ. 

“Người bất động, lực đi theo tim, cảm ngộ thiên địa. 

Ở hậu viện của Cửu gia, Cửu Thiên ngồi ở trong lương đình, nhấp trà. 

Bên ngoài lương đình, đám người Cửu Hồng Vũ – con cháu của Cửu gia đứng tại chỗ, bắt đầu cảm ngộ thiên địa dựa theo cách nói của Cửu Thiên. 

Mặt của bọn họ nhịn tới đỏ bừng, trên trán đổ mồ hôi, nhưng cũng không cảm ngộ được tí gì. 

Chỉ có, Cửu Hồng Vũ dường như dưới sự chỉ điểm của Cửu Thiên, có chút cảm ngộ, khí tức hoàn toàn trầm xuống. 

Cửu Phong và Cửu Hạo Nhiên đều ngồi ở đối diện Cửu Thiên, mỉm cười nhìn đám con cháu của Cửu gia. Những người này đều là tương lai của Cửu gia bọn họ. 

“Xem ra chỉ có ngộ tính của Hồng Vũ cao hơn một chút, thứ con dạy, con bé vẫn có thể nghe hiểu!” 

Cửu Phong cảm khái nói. 

Cửu gia tóm lại không thể cứ chỉ dựa vào Cửu Thiên chống trận. 

Cửu Thiên đã cung cấp cho Cửu gia quá nhiều tài nguyên, nếu bọn họ không thể bồi dưỡng thêm một số cao thủ. 

Vậy thì thật sự uổng phí nỗi khổ tâm của Cửu Thiên. May mà Cửu gia của bọn họ còn có một Cửu Hồng Vũ. 

Tuy so với Cửu Thiên, Cửu Hồng Vũ này tính khí không tốt, tình cách không tốt, tu vi cũng yếu hơn rất nhiều. 

Nhưng so với những người khác ở trong châu Đông Hoa, vẫn thuộc tốp đầu. 

Thậm chí đặt ở nước Võ Đỉnh thì thấy, cũng là cao thủ nhất lưu trong thế hệ trẻ. 

Đây mới là nguyên nhân khiến Cửu Hạo Nhiên thấy an ủi. 

Cửu Thiên cười thành tiếng, nói: “Không thể làm tới mức lực đi theo tim, tất cả quay về tiếp tục luyện canh kình đi. Khi nào đột phá tới Địa Canh cảnh rồi nghĩ lại lời tôi nói ngày 

hôm nay. Lúc đó luyện tiếp cũng không tính là muộn.” 

Một đám con cháu của Cửu gia cúi người ủ rũ rời đi. 

Không dễ gì gặp được gia chủ trở về một lần, còn đích thân chỉ điểm bọn họ. 

Không ngờ bản thân bọn họ vô dụng, vậy mà ngay cả lực đi theo tim cơ bản nhất mà Cửu Thiên yêu cầu cũng không làm được. 

Rất nhanh, cả hậu viện chỉ còn lại một mình Cửu Hồng Vũ. 

Hô hấp của Cửu Hồng Vũ rất chậm, giống như hơi thở của rùa, âm thanh rất khẽ, gần như khó phát giác. 

Cửu Thiên khẽ gật đầu, cái hắn muốn chính là hiệu quả này. 

Thiên phú của Cửu Hồng Vũ quả thật rất cao, thậm chí cao hơn hẳn lúc đầu. 

Miệng của Cửu Thiên khẽ động, dùng phương thức truyền âm truyền cho Cửu Hồng Vũ một vài điều quan trọng về Hồn Đạo mà mình biết. 

Sau đó, Cửu Thiên nhìn thấy mí mắt của Cửu Hồng Vũ run rẩy, dường như bị Hồn Đạo thần kỳ này gây sốc. Cửu Thiên là muốn hiểu quả này. 

“Ngưng thần, tịnh khí. Công pháp này tên là Hồn Đạo. Chính là công pháp tu luyện thần hồn. Tôi thấy em có thiên phú trác tuyệt ở phương diện thần hồn, chỉ là không có công pháp hỗ trợ. Bây giờ, bắt đầu từ tu luyện Hồn Đào, em phải từ từ tôi luyện thần hồn của mình. 

Cửu Thiên bình tĩnh nói cho Cửu Hồng Vũ. 

Rất nhanh, khí tức của Cửu Hồng Vũ lại trầm xuống, cả người như bị hóa đá, đứng tại chỗ. 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Mọi người cũng đừng động vào cô ấy. Bây giờ cô ấy chắc đã có cảm ngộ, đợi sau khi cô ấy ngộ rõ, nhất định có thu hoạch lớn. Ông nội, cha, xem ra Cửu gia của chúng ta lại sắp có thêm một cường giả võ đạo rồi. 

Cửu Phong cười to, Cửu Hạo Nhiên cũng cười rất vui vẻ. 

Ba người nâng ly trà lên, nhấp một ngụm. 

Trà đương nhiên là trà ngon, lắc nhẹ nước trà còn tỏa ra mùi thơm. 

Đang uống trà thì bỗng có một con cháu của Cửu gia chạy tới, nhỏ giọng nói gì đó ở bên tai Cửu Hạo Nhiên. 

“Lão thái gia, Tiết hầu gia lại tới rồi.” 

Cửu Hạo Nhiên nhíu chặt mày, nói: “Ông ta sao lại tới rồi? Cửu Thiên, hai đứa uống tiếp đi, ông đi gặp một người. 

Cửu Thiên ngẩng đầu nói: “Sao thế, nhân vật rất lớn sao? Còn cần ông nội người đích thân đi gặp? Cháu nghe thấy rồi, Tiết hầu gia có lai lịch gì?” 

Cửu Phong ở bên cạnh giải thích: "Hầu tước tam đẳng, Tiết Bạch. Ông ta không phải là người của châu Đông Hoa chúng ta, nhưng dưới tay lại có vùng đất của hai châu, hầu tước do đích thân bệ hạ sắc phong. Khoảng thời gian trước khi du ngoạn nước Võ Đỉnh thì tới châu Đông Hoa. Con trai của ông ta – Tiết Phương Tử, mới gặp mặt liền nhìn trúng Cửu Hồng Vũ. Sau đó thì ở lì ở thành Đông Hoa không đi, hai ba ngày lại tới. Chặn cũng không chặn được! Còn rất thích dùng thân phận hầu tước của mình để nói chuyện, cả ngày giễu võ dương oai ở Cửu gia chúng ta.” 

Cửu Thiên cười nói: "Cửu Hồng Vũ thật sự rất được chào đón. Ông nội, ông ngồi xuống đi, một tam đẳng hầu cỏn con, không đáng để ông đích thân ra ngoài nghênh đón. 

Cửu Hạo Nhiên lắc đầu nói: “Cửu Thiên à. Ông biết cháu có bản lĩnh, cũng biết cháu trước nay không để loại người này vào trong mắt. Nhưng người ta dù sao cũng là hầu gia, chúng ta chỉ là nhất đẳng bá phủ mà thôi. Quan to hơn một cấp đè chết người, ông ta muốn vào, không ai có thể cản ông ta! Ông vẫn nên đi đuổi ông ta, tránh ông ta tới gây phiền phức. 

Cửu Thiên phất tay rót đầy ly trà cho Cửu Hạo Nhiên, vẫn mỉm cười nói: “Ngồi xuống đi, ông nội. Không sao, cháu muốn xem xem Tiết hầu gia này giễu võ dương oai kiểu gì!” 

Cửu Hạo Nhiên thấy Cửu Thiên cũng nói như vậy, cũng không cố chấp nữa, từ từ ngồi xuống. 

Cửu Phong vốn là định đi cùng với Cửu Hạo Nhiên đi đuổi Tiết hầu gia, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể ngồi xuống. 

Sau đó, một tiếng cười vang lên. 

“Yo, ông cụ Cửu, anh Cửu Phong cũng ở đây uống trà à. Có để lại một ly cho hai cha con chúng tôi không?” 

Cửu Thiên quay đầu lại, đập vào mắt là bóng dáng của hai người quần áo bóng bẩy. 

Một già một trẻ, người già thì tóc bạc trắng được chải gọn gàng, dính vào trán. Người trẻ thì mặt mày kiêu ngạo, nhìn trái nhìn phải, khi nhìn thấy Cửu Hồng Vũ thì hai mắt sáng lên, sau đó lộ ra vẻ tà khí. Thuận tiện còn lắc eo của mình, giống ở đâu đó có phản ứng, nhìn một cái là biết loại người gì. 

Cửu Thiên trả lời: “Tiết hầu gia, rất đáng tiếc, hôm nay không có chuẩn bị trà cho hai người.” 

Tiết hầu gia nghe vậy thì vẻ mặt có chút không vui, con trai của ông ta - Tiết Phương Tử trực tiếp phát ra tiếng hừ lạnh. 

Rảo bước đi lên, Tiết hầu gia khinh thường liếc nhìn Cửu Thiên, nói: “Đây là ai, cũng là người của Cửu gia các người sao? Không biết quy tắc như này, thấy hầu gia tôi vậy mà không hành lễ.” 

Cửu Hạo Nhiên và Cửu Phong đều không nói gì, có Cửu Thiên ở đây, bọn họ quả thật không cần nói gì cả. 

Cửu Thiên cười nhạt nói: “Tại hạ Cửu Thiên, gia chủ của Cửu gia. 

Ngay lập tức, thần sắc của Tiết hầu gia hơi thay đổi, Tiết Phương Tử cũng sững người. 

Rõ ràng đại danh của Cửu Thiên đã tạo thành xung kích nhất định đối với bọn họ. 

Nhưng sau đó, Tiết hầu gia phản ứng lại, cười nói: “Thì ra cậu chính là nhất đẳng bá Cửu Thiên tiếng tắm lừng lẫy. Nghe đại danh đã lâu, cậu không phải đại diện nước Võ Đỉnh đi tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc rồi hay sao? Nhanh như vậy đã về rồi à?” 

Trong lời nói của Tiết hầu gia mang theo vài phần chế nhạo, dường như đang nói Cửu Thiên có phải thua quá nhanh, vậy nên mới về sớm như vậy không. 

eyJpdiI6IkhVcFhOcktVZ1JIK1dEWWZWZkdlRVE9PSIsInZhbHVlIjoiSzc5eW1VRW0wV3h3QmJvZk9XVWc1T1MweTVmSUZGNWpcL3JVUDZ3V2FpTU9jR0ZMdXpDQUVvSk5NWE5ydmV4SUVyNnduaSthUXdaRlJDRnBUeDRteDEyNjFWWWJWSG4zZGpHb0NIQ1B2RHFvTTJkN2dQSXoyZmIwNk53K3hrZDJqdUpRU0wxeUIrcUc2XC9rY0Vxc2ZJa3h6b2lJdjBJM2Zhb3FvNWxUYm9kXC92TE5hTUdRQ3hZYnhhZzZ1Y0I0RWhIIiwibWFjIjoiODkwN2Q5OTY5MDYwMDdmMzJhNDkwNzBlYmYzZjBiMDQ4OWQyYjQ4YzY1ZWMzOTcxOWY1MWVlZTMxMTIzMTRlYyJ9
eyJpdiI6ImpQbW5LY3JVWUNGb05Ic2FBTzlqOVE9PSIsInZhbHVlIjoiWVd5QXZXU0FqTzFIVktUT3cxY2pJeTI5cERvWXFkejZkYW9yQVwvVEx1aW1wWEVrenRzRXp3T0FsZjVTVkJGa2QwOXJVVkdUQVV5K2dQK1Q5NG12Q1wvank0OWdDMjYrOW1KdEYwNTdBOG0xUk42KzYxbzd4XC9zYXg3dzBjOXlcL1lBOVhsZ0Nud1dpbFwvNUFUb1RxYndVMFEzY3QxVlpKV1FEQXRXYWFUWDE2OVphcFFhdHN2YUQzSkN3R05jU3ZMYmZta04yeEZYZEh2WUxtalJJS3BTYTBaSkRCXC9zUU5DenhmQTR5NGx4XC9IeTFYVTVIdzlzUkRpUlpmZURMbklsSlNabzJYN2YxaTdlcDNidUczUlwvaWR2ZWVLV1RGMHRZdVVoOWQzblY3cVwvWDB0OTZ6c2hBN0ZhV2wzTGxBd0FrZWpKd1BzZWdUTTNQZnlTWUtmeGxKYnJqcVBNMzZMUEJVXC9KU0pKd2JCZUo4VFV4cWtOODQzM0xRelRDekVlaGNWeFBOSUtiRE9LZHBuaVNqakwrcWVNcTc1MmNoNHJoK2I4cWl0Vko2NGtjK3hLeDd5SXljVFhtZk5MMHVEaUV4YjlrTUlaMllQSWgxbXNVenlkdGNrV1wvZXErXC9JdlRYUTIyYVE5UGZ5NXIwMXY5NkFWcWVqVjl6TmdSOTNuNnJBd1ZUZkN2NWpZYjJ0XC9INDlcLytlK3dXOENYVHBMZU5CMmd2ZWprMlJ1YmlyRml6XC9xNU5KdUoxOERwaXBpTDYzZHlCZFRIeWxTZzRcLzFvR0hBNkxLYmNcLzJ2ZjN6a0dJbkV1XC91aU5KMHZqa2xsOD0iLCJtYWMiOiIyOThmYTczYjU4MGQ0YjVhMTE4YjBjNDliOTkxN2Q2ZDZlMzJhMWNlM2U3M2Q1MGE0ODIwYWU3MDVlMWRlOGVlIn0=

Cửu Thiên suýt nữa bật cười, hai cha con này một người hát một người bè, còn định đánh phủ đầu hắn.

Ads
';
Advertisement
x