Ánh sáng mãi không tan đi, lần này, người của cả nước Võ Đỉnh coi như đều nhớ mặt của Cửu Thiên. 

Tùy ý quăng lệnh bài ở trên bàn, Cửu Thiên cầm ly trà lên, nhìn sang Tiết hầu gia nói. 

“Đừng run, Tiết hầu gia. Đứng vững, lát nữa nếu ông nằm ở đây, không ai khiêng ông ra ngoài đâu!” 

Cửu Thiên không nói còn dễ, vừa nói lời này, Tiết hầu gia càng run hơn. 

Cả bắp chân cũng đang run rẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngồi phịch xuống đất. 

Ở bên cạnh, Tiết Phương Tử đã bắt đầu rụt ra đằng sau Tiết hầu gia. Giống như hắn ta trốn ở đằng sau Tiết hầu gia thì Cửu Thiên không nhìn thấy hắn ta. 

Loại người dựa vào thân phận giễu võ dương oai như bọn họ, biết rõ một khi đắc tội với người có thân phận cao hơn mình thì sẽ có kết cục gì. 

Ba chữ trấn quốc công đại biểu cho cái gì, bọn họ cũng rất rõ. 

Đó là vinh dự chí cao của nước Võ Đỉnh, phải là cường giả có thể càn quét thiên hạ của nước Võ Đỉnh mới có được thân phận này. 

Cũng tức là thực lực của Cửu Thiên rất có khả năng là cả nước Võ Đỉnh cộng lại cũng không bằng hắn. 

Nếu không bệ hạ tuyệt đối không thể cho thân phận có thể ảnh hưởng tới cả cục diện của nước Võ Đỉnh như này được. 

Mà bây giờ, trấn quốc công Cửu Thiên đại nhân, rất rõ ràng không thích bọn họ. 

Sắc mặt của cha con Tiết hầu gia trắng bệch. 

Sự kiêu ngạo, hống hách khi bọn họ đi vào, vào lúc này đã hóa thành mồ hôi lạnh trên trán. 

Thân phận, bây giờ bọn họ đã hoàn toàn không so được với Cửu Thiên. 

Chỉ cần thân phận trấn quốc công của Cửu Thiên là thật, một câu nói có thể khiến cả gia tộc của bọn họ biến mất hoàn toàn ở trong nước Võ Đỉnh. 

Thực lực thì lớn hơn chênh lệch thân phận giữa bọn họ. 

Cửu Thiên ngồi ở đó nhìn bọn họ như vậy, khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, lại nghĩ tới chiến tích trước kia của Cửu Thiên. 

Một ngón tay cũng có thể nghiền chết bọn họ. 

Vốn dĩ bọn họ còn cảm thấy thân phận của mình cao hơn Cửu Thiên, đoán chắc Cửu Thiên không dám động thủ. 

Lúc này mới dám cả ngày chạy tới Cửu gia gây sự. 

Nhưng hiện nay, bọn họ thật sự phải suy nghĩ ra ngoài kiểu gì. 

“Trấn quốc công, Cửu Thiên đại nhân. Chúng tôi sai rồi, ngài tha cho chúng tôi một con đường sống đi 

Tiết hầu gia đã rén. 

Đối mặt với thân phận, thực lực như này của Cửu Thiên. 

Ông ta cũng chỉ có một lựa chọn này. 

Cửu Thiên cười nhạt nói: “Hành lễ!” 

Hai từ đơn giản khiến sắc mặt của Tiết hầu gia từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang tím, cuối cùng vẫn cúi người xuống, ôm quyền hành lễ giống Cửu Thiên. 

Hàn Liên sư huynh ở bên cạnh cười nói: “Ông là võ giả à? Chỉ hành lễ chắp tay?” 

Tiết hầu gia không trả lời câu hỏi của Cửu Thiên. 

Hàn Liên đang muốn phát tác, Cửu Thiên lên tiếng: “Tiết hầu gia, người nói chuyện với ông là sư huynh của tôi – Hàn Liên. Huynh ấy là con cháu của Hàn gia ở đô thành, cũng là gia chủ đời sau của Hàn gia. Cái còn lại, không cần tôi nói nữa!” 

Cả người Tiết hầu gia lại run rẩy một trận, ông ta thật sự muốn tát chính mình. 

Hàn gia là gì, ông ta đương nhiên biết. Hàn gia là một trong mười đại gia tộc của nước Võ Đỉnh. Cái Hàn gia không nói lý nhất kia! 

Cho dù Cửu Thiên không có thân phận trấn quốc công, chỉ có một sư huynh sắp tiếp nhận chức gia chủ của Hàn gia, cũng không phải là người ông ta có thể chọc nổi. 

Tiết hầu gia mở miệng, cố cười nói: "Thưa Hàn thiếu gia, lúc tôi còn trẻ, từng luyện một chút. Tu vi Ngoại Canh cảnh, không cao, nhưng quả thật là võ giả.” 

Tiết hầu gia đụng nhẹ Tiết Phương Tử, Tiết Phương Tử vội vàng cũng nói theo: “Tôi cũng thế, bây giờ tôi cũng là một võ giả Ngoại Canh. Không tin, các người xem, tôi có thể phóng ra canh kình.” 

Cửu Thiên động ngón tay, bỗng đưa tay phất nhẹ về phía Tiết hầu gia và Tiết Phương Tử. 

Ngay sau đó, canh kình trên người hai người lập tức vỡ tan. 

Sau đó, bọn họ bèn cảm thấy đan điền của mình xuất hiện vô số vết nứt. Canh kình không dễ gì luyện được đều bị một cỗ lực lượng đáng sợ quét sạch. 

Cửu Thiên bình tĩnh thu tay lại, nói: “Bây giờ, hai người không phải rồi. 

Tiết hầu gia và Tiết Phương Tử khóc không ra nước mắt, bọn họ đã nhìn ra rồi, Cửu Thiên là cố ý chỉnh bọn họ. 

Nhưng bọn họ không có cách nào, chỉ trách mình lúc đầu quá hống hách. 

Sau đó, hai người quỳ xuống, nằm phục hành lễ. 

Cửu Thiên nói: “Không cần hành lễ với tôi, hành lễ với cha và ông nội của tôi” 

Tiết hầu gia và Tiết Phương Tử vội vàng xoay người, Cửu Hạo Nhiên và Cửu Phong cũng không biết nên nói gì mới được. 

Bọn họ là lần đầu nhìn thấy một mặt bá đạo như này của Cửu Thiên. 

Có điều bắt một kẻ cả ngày giễu võ dương oai trước mặt mình quỳ xuống hành lễ, loại cảm giác này cũng rất sướng. 

Cửu Phong ho khế hai tiếng, nhỏ giọng nói với Cửu Thiên: “Bỏ đi. Chỉ là một vài lời nói mà thôi. Chưa làm ra chuyện gì quá đáng lắm, Cửu Thiên, thả bọn họ đi đi" 

Cửu Phong vẫn không muốn làm to chuyện, ông ta càng suy nghĩ vấn đề danh tiếng của Cửu gia hơn. 

Nếu đối xử với một hầu tước của đế quốc như vậy, liệu có ảnh hưởng tới tương lai của Cửu Thiên và sự phát triển của Cửu gia không? 

Cửu Phong rõ ràng không rõ, bây giờ Cửu Thiên có ý nghĩa gì với nước Võ Đỉnh. 

Cũng không biết, hiện nay ngay cả hai vị hoàng tử cũng chỉ có thể cung kính với Cửu Thiên. 

Cửu Thiên cũng chưa từng giải thích nhiều, dù sao về sau bọn họ đều sẽ biết. Nếu cha của hắn đã mở miệng, Cửu Thiên vẫn gật đầu nói: "Được. Tiết hầu gia, đứng lên đi. Ông 

có thể dẫn con trai của ông rời đi rồi. Nhớ lời của tôi, sau này không cho phép ông bước vào Cửu gia nửa bước!” 

Tiết hầu gia gật đầu liên tục, gần như là lăn bò chạy ra ngoài. 

Tiết Phương Tử ở nửa đường còn vấp, đám người đại sư huynh nhìn mà cười không ngừng. 

Nhìn bóng lưng của Tiết hầu gia, Cửu Thiên khẽ nói: “Hàn Liên sư huynh, nhớ giúp đệ, Tiết hầu gia này sau này không còn là hầu tước nữa. 

Hàn Liên kinh ngạc nói: "Cửu Thiên sư đệ, huynh tưởng đệ tha cho ông ta rồi. Thật sự muốn phế tước vị của ông ta à? Cái này còn đả kích ông ta hơn việc phế đan điền của ông ta. 

Cửu Thiên cười nói: “Đệ không thể để lại chút tai họa nào cho Cửu gia, nếu đã đắc tội, phải dứt khoát giẫm ông ta dưới chân! 

Cửu Hạo Nhiên ở bên cạnh gật đầu, Cửu Phong thì khen một câu. 

Cách làm hiện nay của Cửu Thiên thật sự càng ngày càng có phong phạm của gia chủ. 

Hàn Liên sư huynh bỗng nhớ ra cái gì đó, lại lấy ra một thứ đưa cho Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên sư đệ, đây là thiệp mời mà hai vị hoàng tử cho đệ. Bọn họ đều hy vọng đệ có thể nhanh chóng quay về đô thành. Nguyên nhân ấy à, vốn không cần huynh nói, Cửu Thiên sư đệ, đệ chắc cũng đoán ra. 

eyJpdiI6Im9KNXJmRlRGc1d3TlVpeE9qQ2dsVnc9PSIsInZhbHVlIjoiSXhLVzBHOUtoNGNlMW41UStrYlJLYWRHMkdEd0p1bWs0WndCRjBRSmhwTXFOVEdOVmp3UVFxNkpiMUtZNWlsTTNxSk9yWXhSZzdnWlBDdzltRFwvek9kbCtFT014Z2xxeXN4WXhYYklIOXpQakYzQmgzOVh2YzdRVmpVTkR0aGpvN2hhTnY4YnUyMEF2VzR6Zm90RTJCUTJiQmdMeVBDUFVna1c5NHE4dFhSY2ZWTGdlc0NoQ2Myb0NIY3VERW0yS2V3aUFvSHNYZ2NGQXRrczkrVk9QWUZtZ1FkWTZXRDFhSXlrWGhpTlRiUUVHK0dnZWJLUkJvY1E3OXBlSDNpQUduQVRKaGJlaUlEa3VHSDhzZEZjbFJvQldIaHZDdWhkWXFTbTd5UDNCRm1UeXRvTmF6bElnbGVLRzltaFd4c1l3TkdVUnh2ZnluYWk5ZUFDZDNZNWk5Q1VnaStHRUQ5Uk5FRVlNaWhJZEdLbjAzS0lzTUM4SmFMQmRKeUxjY3R4MHZCako3SlBkbmQ2elhRNlVPUFlLQUtJaWkrcGdRVkFoMWVndkowdTZGQ2phb0NcL2xTTXRVdGc4Q0tzc2FUdHMxQzM1RTBaaytlR3dFMGVwS1A2MjhUdWpHV3FQZUpkeUh3YXQzcjJMdkZVdmJ6T0lVdVFQaEVvbWRZS3NnV0VrVkZFOUk4UnhiVGpXMHNxdE5QMmVRbEE9PSIsIm1hYyI6ImI1YmMxYmE3ZDQwNWE3NTRmZTRiZTgzZmE1OGVhZjU1NzFkMmM5NDg2YjNiZTM4MDExNjJhZjU5Yjk4MjZhMTIifQ==
eyJpdiI6IlpmdDdMNEZiNHU0SDFWVnlqUUhGWEE9PSIsInZhbHVlIjoiaUp3RGtrYVdwYVJBZ2JQS3JObWFFUFRsS1V3cGs5MUZLdExGOGtrM3hEbENVN0ZnREpSZ05KdHF3MXBWTkN3S1IyVk13TUI5cmFIQmE4NWJLSVwvbTZCYzlRcWZpWnlHSUNoeGdrdUFmM25hSkVMZHp0XC9uXC95UkVDZ2hJVmdFMUI0Z29JV0hmemoraE9kejBQXC9xYU9kN005TTJ1SEFTbFR0djEzdnpqaXc2VUZmOVFUTWZGTFZOb1hTYjJtZm1CTjdrbVFoOWR5ckNwQ1hTeWdScUFaT3pBb3F4enlLNVVQUlRzMUVZVHpTXC9kXC9Sa29zYXNXM2IxU2JEVld0VEpCQzhMVlRwNlMrR3l2NlBoM21FMUpyeXJmdytwN2lQZG9KMG5aaWRmb291VzRQUXBhczREQmM4bW1lNUIrMGVBTStmN05sRnBQdFBQZG9ydXZVQTF0b0M4MEtKWVBzcXRPWmlcL0FZdEpMaEtBUno0amJwdlR2dThRXC83VTJ0ZVhpeXpOaDNpaUp0T1wvYVlDaE1qYXZWSmh1Zz09IiwibWFjIjoiOTg1MDgyMjc5MmQ1MTA5NGFkZTgzNzY3YzU4MWY4OWIwYjI2MGZlODYyOGYwZTNmYzk0ZjUzMTVjMGNmNzBkMyJ9

Ngón tay Cửu Thiên gõ lên mặt bàn, khẽ nói: “Tạm thời chưa thể đưa ra quyết định, được rồi, cũng nghỉ ngơi mấy ngày rồi, nên làm chuyện quan trọng thôi, quay về đô thành trước xem sao đã. Ông nội, cha, e rằng chúng ta lại sắp chuyển nhà.”

Ads
';
Advertisement
x