Cửu Thiên hơi ngại, vội vàng thu chân lại: “Tôi tưởng là Cầm Nhi.” 

Huyễn Tầm thấy Cửu Thiên vậy mà dám thu chân, bàn tay bỗng dùng sức trực tiếp ấn chân của Cửu Thiên xuống. 

Huyễn Tâm ngẩng đầu, mặt mày không vui nhìn Cửu Thiên, nói: “Cậu chê bai tôi đúng không?” 

Cửu Thiên cười khổ, nói: “Đâu dám chứ. Có chê ai cũng không chê cô. Huyễn Tầm đại tiểu thư của tôi” 

Huyễn Tầm nhoẻn miệng cười nói: “Vậy mới đúng. Dám nói chê bai, cẩn thận tôi cầm đao băm cậu! Đúng rồi, hỏi câu một chuyện. Câu lần trước tôi nói với cậu, cậu rốt cuộc đã nghĩ trả lời tôi thế nào chưa?” 

Cửu Thiên mờ mịt nói: “Câu nào?” 

Huyễn Tâm bỗng nhe răng trợn mắt nói: “Cậu nói câu nào, chính là câu tôi nói với cậu ở bờ bên hư không ấy. Cậu đừng nói cậu quên, tôi thật sự chém cậu đấy!” 

Huyễn Tâm nói xong thì thật sự rút đoản đao ra, trực tiếp chĩa vào dưới háng của Cửu Thiên. 

Cho dù Cửu Thiên biết cái đao này căn bản không làm hắn bị thương được nhưng vẫn bị dọa vì chỗ mà Huyễn Tâm chĩa vào. 

Đối với đàn ông, bị đao chĩa bên dưới, có khi có lực sát thương hơn kề đao vào cổ. 

Cửu Thiên vội xua tay nói: “Sao có thể quên, nhớ rất rõ, không sót chữ nào” 

Huyễn Tâm hừ một tiếng, vỗ vào đùi của Cửu Thiên, nói: “Vậy mau trả lời tôi. Nhân lúc bọn họ không ở đây, mau nói thật với tôi. Cậu rốt cuộc nghĩ như nào” 

Cửu Thiên có chút cạn lời, trầm mặc một lúc, hắn thở dài một tiếng: “Tôi cũng không biết trả lời cô như nào. Huyễn Tâm, tình hình của tôi, cô cũng biết, cô cũng chắc hiểu” 

Huyễn Tầm nhìn gương mặt đau khổ của Cửu Thiên, có hơi đau lòng. 

Huyễn Tầm khẽ cắn môi, nhẹ nhàng nâng mặt của Cửu Thiên, nói: “Tôi biết cậu vẫn đau lòng vì chuyện của Linh Bối. Nhưng mà Cửu Thiên, nếu cô ta không trở về thì sao? Nếu cô ta không quay về thì sao?” 

Cửu Thiên nói từng từ: “Tôi nhất định sẽ đưa cô ấy trở về.” 

Huyễn Tầm nói: “Cửu Thiên, tôi phải nói cho cậu. Cho dù cô ta trở về, tôi cũng không để tâm. Tôi quen biết cậu sớm hơn cô ta quen biết cậu. Cậu lẽ nào không có chút rung động với tôi ư?” 

Cửu Thiên lại trầm mặc. 

Huyễn Tầm ghé tới, nhìn vào mắt của Cửu Thiên, nói: “Trả lời tôi. Tôi chỉ cần một đáp án. 

Ánh mắt của Cửu Thiên đang lập lòe, nhưng không biết trả lời thế nào. 

Nói không rung động ư? 

Vậy chắc chắn là gạt người. 

Vào khoảnh khắc Huyễn Tầm xả thân cứu hắn, Cửu Thiên buộc phải thừa nhận, trái tim bị tổn thương của hắn được sưởi ấm. 

Cửu Thiên không nói gì, Huyễn Tầm lại từ trong mắt Cửu Thiên nhìn thấy đáp án mà mình muốn. 

Đột nhiên, khóe miệng của Huyễn Tầm nhếch lên nụ cười, ngón tay ấn vào trán Cửu Thiên, nói: “Tôi biết ngay, tôi quyến rũ như vậy, dù là tên đầu gỗ như cậu cũng sẽ rung động. Được rồi, tôi đã có được đáp án tôi muốn. Còn lại thì xem bản thân cậu có thể nghĩ thông hay không. Hừ, nếu không phải thấy cậu không tệ, tôi sẽ không thích cậu. Cậu mau nghĩ thông đi, đừng để tôi đợi lâu. 

Cửu Thiên không biết nên nói gì mới được, dù sao khoảng cách gần như vậy, hắn có thể nhìn rõ được tuy Huyễn Tầm cười nói, nhưng trong mắt đã lập lòe ánh nước. 

Đây là một cô gái dám yêu dám hận! 

Trái tim của Cửu Thiên lại hơi dấy lên vài phần ấm áp. 

Vào lúc này, Huyễn Tâm bỗng đột nhiên ngẩng đầu. 

Cửu Thiên còn chưa kịp phản ứng, môi của Huyễn Tâm đã dán vào môi của hắn. 

Nụ hôn này khiến cả người Cửu Thiên đột nhiên thả lỏng. 

Một lúc sau, mỗi tách ra. 

Huyễn Tâm dịu dàng như nước nhìn Cửu Thiên nói: “Thật sự đừng để tôi đợi lâu. Tuy nhiên tôi sẽ luôn đợi cậu. 

Huyễn Tâm dứt lời thì xoay người đi ra ngoài. 

Cô ta vừa quay đầu thì nhìn thấy Nam Cung Lệ và Hàn Liên sư huynh đứng ở cửa. 

Một trái một phải, hai người dựa vào tường, trong tay cầm gà nướng, vừa ăn vừa nhìn, vẻ mặt đầy ý cười. 

Ngay lập tức, mặt của Huyễn Tầm đỏ bừng. 

Hàn Liên sư huynh bỗng hô một tiếng, nói: “Aiya, dầu bắn vào mắt rồi. Tôi không nhìn thấy cái gì hết, không nhìn thấy cái gì hết.” 

Kỹ năng diễn xuất của Nam Cung Lệ càng khoa trương hơn, hắn ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: “Ài, đôi mắt này của tôi càng ngày càng không ổn. Bây giờ không nhìn thấy thứ gì ngoài 5m, xem ra là sắp mù rồi. 

Huyễn Tầm đi lên, cầm lấy gà nướng của hai người, hừ giọng: “Ăn chết hai người cho đi 

Huyễn Tầm nói xong thì đi như gió. 

Hàn Liên sư huynh và Nam Cung Lệ nhìn nhau, sau đó thì nhìn Cửu Thiên với ánh mắt khác lạ. 

Cửu Thiên cuối cùng cũng hoàn hồn, lạnh nhạt nhìn Hàn Liên sư huynh và Nam Cung Lệ. 

Cửu Thiên nhấc tay nói: “Đừng nói gì, đệ biết hai người muốn nói gì. Nín đi, ra ngoài, đệ phải tu luyện rồi” 

Hàn Liên sư huynh cười nói: “Cửu Thiên sư đệ, huynh không nín được. Ài, cảnh đẹp giờ lành, giai nhân trong lòng, thật ngưỡng mộ. Vốn còn định gọi đệ cùng nhau ra ngoài đi dạo thành Đông Hoa, xem ra đệ không có tâm trạng. Được rồi, bọn ta tự đi. Cửu Thiên sư đệ, đưa thẻ tinh của đệ ra đây, cái của Bát Phương tiền trang ấy, không dùng thì uổng” 

Nam Cung Lệ lại luôn lắc đầu, nói: “Anh Cửu Thiên, chấp nhận đi, đừng do dự nữa. Chấp nhận luôn đi, tốt hơn không có rồi.” 

Cửu Thiên hất tay quăng thẻ tinh ra, nói với hai người: “Ra ngoài! Thuận tiện, đóng cửa cho tôi” 

Nam Cung Lệ và Hàn Liên sư huynh nhún vai, hai người khoác vai nhau rời đi. 

Hai tên này quả nhiên là hợp nhau, triệt để trở thành bạn bè cây khế. 

Trong viện, rất nhanh chỉ còn lại một mình Cửu Thiên. 

Cửu Thiên lắc đầu thở dài, trái tim của hắn vẫn loạn. 

Nhìn dược dịch trong chậu, Cửu Thiên lại để chân vào. 

Mỗi còn hơi ấm, mùi thơm vẫn thế, đêm lạnh có chút ấm áp. 

Sáng sớm hôm sau, Cửu Thiên từ sớm dẫn mọi người xuyên qua trận Di Thiên mở ra lần nữa, quay lại đô thành. 

Cửu Hạo Nhiên và Cửu Phong lần đầu tiên nhìn thấy đô thành hùng vĩ, đều bị sự rộng lớn của đô thành thu hút, không ngừng phát ra tiếng sửng sốt. 

Thời gian mấy ngày, băng sương của đô thành đã tan đi. 

Đô thành vốn từng bị Băng Thánh tàn phá, lúc này lại bắt đầu sôi sục sức sống, trong ngoài đô thành cũng bắt đầu có sinh khí. 

Chỉ có điều, ở cổng thành hình như có hơi nhiều người. 

Đợi khi đám người Cửu Thiên tới bên ngoài cổng thành, bỗng nhìn thấy hai bên cổng thành sớm đã có đám đông đứng sẵn. 

Nhìn một cái, đều là thị vệ hoàng gia. Cũng chính là những người thủ vệ hoàng thành chưa bị Băng Thánh giết. 

Theo lý mà nói, những người này đều tính là anh hùng bảo vệ nước Võ Đỉnh, nhưng bây giờ bọn họ đều ở trước cổng thành, dường như đang nghênh đón ai. 

Đợi tới khi Cửu Thiên tới gần, lập tức những người này hô to. 

“Trấn quốc công tới!” 

Trời đất bỗng có ánh sáng sắc sỡ xuất hiện, hào quang lan tỏa, cầu vồng hiện ra. 

Sau đó, hai chiếc xe ngựa xuất hiện ở trên trời, từ từ hạ xuống. 

Ở trong ánh mắt sững sờ của Cửu Hạo Nhiên và Cửu Phong, hai bóng người khoác long bào đi ra. 

eyJpdiI6IktOclwvTTVZQjdZSnFkT1cxb2tWb3ZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJ5bjJUVXlmcGFlZzE0M0g2ck5FMkZrSHc4bVpnNnpTWFprTmVjQ3pJRGg0N2ZYNFgrM09wMDZIY3hnY3ZiaVRocFNSeFNFcVBUSEJHbUNhY1VtbXZ6TzU0MXRZNldSeU9cL1g1a0xqbFFPR1FiNnFoeDg0dzJqR3M2OGo2TnoxZ3pzcGhBdmllTngzbzZGUUpORzRYOW1NekNTamk3V0V5cDJcL0V2UUg2ZEd6VlBsQ1VrTndHT29wbjZsQ1U3RVdEQSsweEZEQ3ZMYk5uUWtsUDhnZWE1UnRlbWdoRTJsZUpBNkVLZkxweUZ4RT0iLCJtYWMiOiIxOWU1OWY3ZjJlZjRhODEzZGE0NzcxY2Y0M2QwNDAzNjc1NGE1N2U1NTI2NTg3ZjhkNGNlYzFkZWQ1N2Y2MTkxIn0=
eyJpdiI6IlwvME5sN205V0VtaXQ0cUd3TlBDTzB3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1naUREYUdPR2NVUEE4d3JHbWhDTlhGVTY0eW1QY2FcLzJJU2REZkF6a2RNVENXbEFmb3FKTUNsYjArQnVqajRBeUZqR1hVVjhvNnJBKzU0MkdHa25LSWZNZDg2cnZBbElRUjEwa1h6N1I3VEZZbkpMNVFiMXFaSk5jYk9NYnArcmVhdFdnVkYraW4wR1wveTFDT1B3Ulg0SWJGUzczNktYaGZnYTN4K2xoeE9HSUZVcVlpN01UU3VhRjNPVXZTWFc2VEwxQVpWR3hpbDFQdWRLQlQ4NlwvRnhGejFkXC8yZ0hwM0RJeXRrYnpRMTJNd0ZUWDdycnBnbU1oQzN6NUQ1eFA5MnZ6R1VqWVpIZU8xYmNheHBiVlRxUT09IiwibWFjIjoiNGUyZjM1OWE2YzJkNjIxYTE2Nzg4ZGJlODgxMTYwNjdjNTE0ZWFiM2QyMjVlMWJkMzNlZjE5MDQ4Njk1NjE1MCJ9

“Hoàng tử Tần Thiên đặc biệt tới nghênh đón Cửu huynh!”

Ads
';
Advertisement
x