Đội hình như này, Cửu Hạo Nhiên và Cửu Phong nhìn mà đỏ bừng mặt, cơ thể run rẩy. Cũng không biết là kích động, còn căng thẳng. 

Trước khi tới, bọn họ thật sự tồn tại một chút nghi hoặc về thân phận của Cửu Thiên. Bởi vì con người của Hàn Liên, bọn họ vẫn biết, thích phóng đại lời nói. 

Nhưng bây giờ, nhìn thấy hai vị hoàng tử của nước Võ Đỉnh đích thân tới nghênh đón, hơn nữa còn cúi thấp người như vậy. Cửu Hạo Nhiên và Cửu Phong thật sự đã phục hoàn toàn. 

Lần này, Hàn Liên thật sự không có nói khoa trương. 

Địa vị hiện nay của Cửu Thiên ở nước Võ Đỉnh thật sự khiến bọn họ không thể tưởng tượng. 

“Hai vị điện hạ, không cần đa lễ, mời 

Cửu Thiên lạnh nhạt lên tiếng. 

Lời nói của hắn, nếu đổi lại trước kia, nhất định sẽ có người cho rằng hống hách, trong mắt không có ai. 

Có thần tử nào ở trong tình huống hoàng tử đích thân ra ngoài nghênh đón mà không nơm nớp lo sợ, cảm động rơi nước mắt. 

Nhưng Cửu Thiên nói ra lời này lại khiến người khác cảm thấy hiển nhiên. 

Bởi vì thân phận hiện nay của Cửu Thiên ở trong mắt của người biết chuyện, quả thật cao hơn hai vị hoàng tử. 

Ở đằng xa, gia chủ của mấy đại gia tộc đứng ở đằng xa, cũng không cảm thấy Cửu Thiên có chỗ nào không ổn. 

Thậm chí, Cửu Thiên nguyện ý để ý hai vị hoàng tử đã là nể mặt của hoàng thất nước Võ Đỉnh. 

Dù sao trong thiên hạ này cường giả đứng đầu, thực lực hiện nay của Cửu Thiên, ngay cả cường giả như Băng Thánh cũng không phải đối thủ. Trên dưới nước Võ Đỉnh, ai dám 

không tôn kính hắn. 

Cho dù Tần Chính đại đế còn sống, ở trước mặt Cửu Thiên, cũng phải cúi đầu, khách sáo. 

Không ngờ, thân phận trấn quốc công của Cửu Thiên, vừa đề xuất lập tức được thông qua. 

Căn bản không ai dám phản bác, cũng không ai có thể nghi ngờ. 

Cửu Thiên người ta nhận thân phận trấn quốc công, có thể coi như là cho hoàng thất của nước Võ Đỉnh một viên thuốc an thần. Ý chính là tôi lười để ý hoàng quyền. 

Hai vị hoàng tử chỉ cần không phải kẻ ngốc thì tuyệt đối sẽ cung phụng Cửu Thiên như thần linh. 

Nếu không phải tình hình hiện nay của đô thành không tốt lắm, bọn họ thật sự sẽ gọi tất cả mọi người tới nghênh đón Cửu Thiên. 

Tôn kính thế nào cũng không quá. 

Cửu Thiên sải bước đi vào trong, hai vị hoàng tử Tần Cảnh, Tần Thiên cũng cung kính đi theo ở đằng sau. 

Ở hai bên đường, bách tính của nước Võ Đỉnh đều nhìn thấy một màn này. Người còn sống của các đại gia tộc cũng nhìn thấy rõ Cửu Thiên dẫn đầu. 

Đổi lại lúc đầu, người đứng ở trên cùng vào lúc này nên là Tần Chính đại đế mới đúng. 

Đám người Lữ thừa tướng cũng cất bước đi theo đội ngũ. Nhìn bóng lưng của Cửu Thiên, Lữ thừa tướng nói với Lữ Âm ở bên cạnh: “Giờ mới có mấy năm, tiềm long trước kia hiện nay cưỡi mây vạn dặm. Lữ Âm à, xem ra năm đó chúng ta kết giao với một nhân vật ghê gớm. 

Ánh mắt của Lữ Âm lập lòe, nói: “Ông nội, chúng ta có nên mời Cửu Thiên tới nhà chúng ta làm khách không? Anh ta liệu có tới không?” 

Lữ thừa tướng lắc đầu cười nói: “Có thể mời, nhưng Cửu Thiên e rằng không có thời gian. Có điều chúng ta có thể mời người nhà của cậu ta. 

Lữ thừa tướng nói xong thì chỉ sang Cửu Hạo Nhiên và Cửu Phong. 

Ngay lập tức, Lữ Âm gật đầu hiểu ý, hai hồ ly một già một trẻ cười vô cùng vui vẻ. 

Đạm Đài gia, Thủy gia, Thạch gia... nhìn Cửu Thiên của hiện nay, trong lòng chỉ có cảm khái. 

Nếu biết thành tựu hiện nay của Cửu Thiên, lúc đầu nên cố gắng kết giao. Bây giờ muốn nịnh bợ người ta thì có hơi muộn rồi. 

Gia chủ của Thủy gia quay đầu nói với Đàm Đài gia chủ: “Vẫn là Đàm Đài Vân của nhà các ông có mắt nhìn, Cửu quốc công, sau này chính là trụ chống trời của nước Võ Đỉnh 

Đàm Đài gia chủ cười nói: “Chỉ là có mắt nhìn cũng vô dụng. Nếu lúc đầu thật sự xảy ra chút gì đó thì tốt rồi!” 

Mấy vị gia chủ gật đầu liên tục, Đàm Đài Vân ở đằng sau lườm những người già không nên nết này, sau đó lại nhìn bóng lưng của Cửu Thiên. 

Trong ánh mắt chỉ còn sùng bái, cô ta cũng biết rõ, e rằng cô ta và Cửu Thiên sẽ không có cơ hội gì nữa. 

Hiện nay khoảng cách thân phận giữa hai người, nếu so với Cửu Thiên vừa mới tới đô thành của lúc đầu, khoảng cách giữa hắn và Đàm Đài gia của bọn họ vẫn rất lớn. 

Có vài chuyện, một khi lúc đầu không nắm chắc, sau khi bỏ lỡ thì sẽ không có nữa. 

Có vài người, nếu trước kia không sở hữu, tới bây giờ chỉ còn tiếc nuối. 

Mọi người đi thẳng về phía hoàng thành, đợi sau khi rời khỏi cổng thành. Cửu Thiên bèn ngồi lên xe ngựa hoàng gia, đi chung với hai vị hoàng tử. 

Thái tử Tần Cảnh vừa lên xe ngựa thì thể hiện rất tôn kính với Cửu Thiên, đường đường là thái tử lại bâng trà rót nước cho Cửu Thiên, vẻ mặt tươi cười. Không có sự căng thẳng trong tưởng tượng của Cửu Thiên. 

Mà nhị hoàng tử. Tần Thiên lại yên lặng ngồi ở đối diện Cửu Thiên, mỉm cười nhìn Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên huynh, sau này nước Võ Đỉnh phải dựa vào anh chiếu cố rồi.” 

Cửu Thiên tỏ ý thái tử Tần Cảnh có thể ngồi xuống, xoay đầu nhìn hai vị hoàng tử, cười nói: “Chiếu cố thì không dám nhận, giúp đỡ mà thôi. Hai vị điện hạ, tôi không phải là con nhà quyền quý, cũng không xuất thân từ đại gia tộc. Vậy nên chuyện ở phương diện lễ tiết, tôi không quá hiểu, nếu có gì đắc tội, xin hãy lượng thứ. Con người của tôi nói chuyện làm việc đều khá thẳng. Vậy nên nhân lúc người khác đều không ở đây, có vài lời, tôi phải nói thẳng” 

Thần sắc của hai vị hoàng tử lập tức trở nên nghiêm túc, bọn họ đã cảm thấy được lời tiếp theo của Cửu Thiên sẽ tác dụng tới đại cục của cả nước Võ Đỉnh. 

Mọi thứ sau này của bọn họ có thể đều nằm trong những lời này của Cửu Thiên. 

Cửu Thiên nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Tôi không có hứng thú với chuyện của hoàng gia, cũng không có ý muốn tranh đoạt quyền thế của hai người. Mọi thứ của nước Võ Đỉnh, vẫn cần hai người xử lý. Nếu kêu tôi làm, tôi thật sự không có thời gian đó. Thế giới ngoài kia, hai người cũng biết rồi. Tôi có chuyện quan trọng hơn phải đi làm. Hai người có thể không biết, khi ở nước Kình Thiên, phụ hoàng của hai người có giao hẹn trước với tôi, tôi không đụng vào hoàng thất, hai người cũng đừng tìm Cửu thị chúng tôi gây phiền phức. 

Tần Cảnh điện hạ nghe vậy thì mắt sáng lên, liên tục nói: “Đó là đương nhiên. Hôm nay tôi dùng tính mạng để thề, tuyệt đối không đụng vào một cọng lông của Cửu thị. 

Tần Thiên ở bên cạnh không lên tiếng, ánh mắt có hơi lập lòe. Hắn ta dường như đoán được Cửu Thiên tiếp theo muốn nói cái gì rồi. 

eyJpdiI6Im5NbzNQU1RMYml0MlJTQ2pQdzI4Mmc9PSIsInZhbHVlIjoicjFnTjZ1S3JIODBBdUIxWkszRWNuZE9ZVHpOUlA0VTh3SDRSR295QU1ybVwvc0FBVHNzc3hXcm44MmYwaERDUmlBZWhFTURVckkzUGNFcDRFcU9lTVNOekJDUXFXR3FhNTRQS2NBMXlHc1pmQkloVDdsb2JVUk15RmdLSHpqUmlEMmIxQWZod2tpVk9uUEd5elE1VzFOU1E3cWFUNURtUVZCa0llaTBoM2h2dGZFbzg1OFF4TUU1aTBBQnBUaU1jQjhxUXVhZkFnRVJ2S2ZvM1NRd3JSQUxOZzN2QXoraFRcL1pcLzNEbjJkY0doVWkwalR5azdKUlFSQVlXUjZXYzNoT3hqbDdTNmtSTG5GSXJUSk9kcVNpVURKbVduNmRqMVdDbW8wR3hqZ1pYM2ZVa0NHY1gyT2Q5NlpRTXdVZGNDVWliNmkwZnhRNGI5UVlvUTdjZkNKRU5WejNLN0Q1RlB5YndvTVlMNWQ4amZST2dNTGVRODI0STFuNEI0NlM4Wmp0cDdPaFJLbDBvZ3huZ05uVHUybnRpd3d3UVczUGkweXVUZWZjMjZmMVJ4WDlWR0h2OTNVWTY5ZUJzNzU3TitVQ3ZXdVhWdDZGOGw0ME52MWtJZ0JlM1JLcjFRaDh5eXBIVGRkZHRVWFltQWR2K01lckRPRW5jQ1hUcW9GdFl1WEh2cFhMdkVcL1diTmVYMXlUOFNSM3h5UFZJYnF3eklhUVg4YVwva1RFRVgzNkJXdUNncVwvOVR2TnJ3Y1hJYXFYU3Z2QXJCY3hoQk5HeWpLVHJvYm80SFZrREJ2WFZjNzJZSXdBR1FXNllkWFRrK3ZVOGFoQWZuQmxDd0hnMEI3bDNlYVpHYnZFNmZCUlNDXC9iY252S3pXZmNPNDhBMDR1Y2FQdzZVYllGMENXRzQ2TjVKTW9MaTdmQkhRREUyK2dqK0ZpbVpQS2I2anVnWHhzMkg0bHhSRm9DUVJNTDdta3VGM2t6YVlBUUs1blI2OFlSMlV3QW5CXC96RWoxTTBZRldFbWxtOTlwbndLU1FCVEU1dXRDTFwvdE9TK1c3WGwxeWRkZ1l1R3pqR3VPR3Z6XC9XYUp1XC9kN2xkUEc3Q1p1M25sYzNTZXh2UDZ6cVhHQ1pVTVBXdVBPRXBxSHZYY0lNQmpcL2Vpbkk0NXZ4UDFDVEtFVGRzWHVJYXhQbVY0U2c0Mlp6TXpcL255Mmc5WTBMZUVpcWIxZEprSWRRK2JnaTJWT2R6aGRQdCtnSmgrczg1NHNGRHhRQzZjdldnMytcL2J6Rk5keU4xaENGWG1ZcG9KQnpFOEN1aHdMdklMRzRhaVpPNTFLNkZVYlwvR0hObWVCU3A2a3Y1cmpoRENEOGZKVHVvU2E1ZUZCSFpGSHAwdHR6dm0wVXhcL0lrNnRqN2FBZUtETjJLVGl3ckVOU0tIWFRaTHFZcE5nQUlrWFJTZzBDRlpqOUJuXC80MlA2SEdLcU0xOGUyM25UbHNPRW5wYzA3UEd1TjZrWGF0YWlqODlhaGVrd2k1NVhDb292UXhNWlVBY3dXOVN1NWtGTUJDSHcxSFdlYlRYSEh6RTVSRFpNeUE5UjRhZzNCU0VSRTFkNmxyMzlORDErdmFLV2pKcHRXN1JRempickk4N2V0VTUrNGZjT2JuV2djZm9xcHl0ZGU4K0VUTFpmZTMwQVg3Zlp3R1REUnZVd29PYkpiVGRseDQ4anVjZWFDcjllNjJYM2NJUEZaTzhPUm1YRXBKNDFaQlNTMG9zTGNabWdXdzhSYTVDSFI3dmR1YlZwVkRPRm8rMW95Tll5SWV2OEdEdTNtRVBKTUFDcGFDT3JKZFVZVTBpMW1acStmVGQ1cTBSZmtcL25kc1AzcUlGMGhzcDFnSzNCVGQyUnNLYkZpREdwNys0UmhhT1dyTklFdUJkakhpbWY1a1o0d1VhbkJiSTdrWXlOYkQ4Qzk5UEFLMjF4SWVacEVGUnAiLCJtYWMiOiJkZDIzZmE0M2FjOTNlMmQyODVlNGIwYTFjYzYzNjFkMmZmY2M1OWE3ZGU4ZjZhNmE0OTk2MWQyN2FmMTc5ZmJhIn0=
eyJpdiI6IjM0QjNwRlF4SkJhXC82YVV0WGNYdzZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlIwTHR6NXNQQVRLd2FFTjk5MlduTnpkXC94VzczSWt0QkMyTm9YV1lIYzRNblVlczZsQ1dleFVvSVZvNTNtQUVId2RyOENoMmRnWXcwRTN5WlRTZ2xaeFZuRVhkN0h4NUY3S0h0aVF2XC9ZVGUybWtvYnhDVkV4S0grVVI0KzR5eEJINklVbGZwSDUycGkzb0FrRDF1ajdyVWN5VzNlT3ZHdGlCRmRcL1IxenhCZUlMXC9vSURsTFJnOHhLcmZJVFJtQ252Ykdjdm43MkFQbTl6VE10WTVJeng0dks0NGg1MXVPQXJ2ZHNlVnp2bTAzQ0RZXC93UDZXZkN2R0E2TG83RjdcLzBYbUtmVmtmaGdnVVorcVMxdDczeTdZazZiY2NjM0xaODZNRUVDV1FvajA3VjRYa0RiUHU4QW1XK0V1dlpTbTRUaTNWZkRBaU1vUnFlZXFlamFIalcrRjZNUjAreUlnVDRcL1ZVd3NVeVM4eVhpZlNpVEZhNGxSSTJnWHBcL2FcLzEwbiIsIm1hYyI6IjU4Mjc4OGJiMTMzM2I4ZWRiZThjODVhNzA4NzYwODg2YWZjNGE5NDM4YjgxNTVjM2Q2NjM2ZjM3NzFjY2Q3YjgifQ==

Cửu Thiên gật đầu nói: “Không sai. Chuyện của hai người, hai người tự giải quyết. Tôi chỉ đợi kết quả là được. Ai có thể đăng cơ, tự dựa vào bản lĩnh của mình.

Ads
';
Advertisement
x