Trên mặt Tần Thiên nở nụ cười, nụ cười khác với vừa rồi, lần này hắn ta chắc là cười thật lòng. 

Vẻ mặt của Tần Thiên có hơi khác lạ, nhưng cũng không dám nói gì nhiều. 

Lúc đầu hắn ta và Cửu Thiên dám xưng anh gọi em, bây giờ hắn ta lại không dám hỗn láo ở trước mặt Cửu Thiên. 

Cửu Thiên lạnh nhạt liếc nhìn hai người, không nói gì nữa. 

Điều nên nói, hắn đã nói rồi. Chuyện còn lại thì để tự bọn họ giải quyết. 

Tuy hắn quả thật có năng lực để bất cứ vị hoàng tử nào đăng cơ. Thậm chí chỉ cần hắn đưa ra một quyết định, hoàng tử này nhất định có thể trở thành quốc chủ đời tiếp theo của nước Võ Đỉnh. 

Nhưng Cửu Thiên không định làm như vậy. Tới nay hắn vẫn nhớ cuộc nói chuyện vào đêm đó giữa hắn và Tần Chính đại đế. 

Không cần nghi ngờ, Tần Chính đại đế là một người đáng để tôn kính. 

Ông ta có mọi phẩm chất nên có của một quốc quân. Mà hai người con trai này của ông ta, nói thật, thật ra Cửu Thiên không cảm thấy mình quá hiểu bọn họ. 

Chỉ dựa vào sự yêu thích của mình để đưa ra quyết định, Cửu Thiên thật sự sợ hại nước Võ Đỉnh. 

Vẫn là mạnh được yếu thua, để bọn họ tự giải quyết. 

Như vậy cũng coi như tuân thủ lời hứa mà hắn đồng ý với Tân Chính đại đế. 

Hai vị hoàng tử trầm mặc không nói, sự bày tỏ của Cửu Thiên khiến bọn họ lại quay lại khởi điểm tự mình tranh đấu. 

Bớt nhân vật có thể quyết định mọi thứ như Cửu Thiên, bọn họ phải từ từ nghĩ cái khác. 

Nhìn ra được, Tần Cảnh dường như khá tự tin. 

Hắn ta dù sao cũng là thái tử của nước Võ Đỉnh, bất luận là mối quan hệ, địa vị, uy vọng đều lớn hơn Tần Thiên. 

Nếu không phải vì sự xuất hiện của Cửu Thiên, phá hỏng mọi thứ, hắn ta thật sự không để Tần Thiên vào trong mắt. 

Hiện nay Cửu Thiên cũng chính miệng nói không nhúng tay vào chuyện của hoàng gia bọn họ. 

Tần Cảnh thật sự cảm thấy cán cân thắng lợi đã bắt đầu nghiêng về phía hắn. 

Tần Thiên trông như có chút nghiêm trọng, không nói lời nào. Nhưng trên thực tế, trong lòng Tần Thiên cũng đã cười. 

“Anh trai thân yêu của tôi, anh thật sự quá ngây thơ rồi. Anh nghĩ bớt đi sự giúp đỡ của Cửu Thiên thì tôi thật sự không thắng được anh ư? Tần Thiên cười lạnh không ngừng ở trong lòng. 

Hai người không thèm liếc nhìn đối phương. Hoàng gia không thân, tranh đấu giữa bọn họ đương nhiên là không chết không thôi. 

Không lâu sau, đám người Cửu Thiên về tới hoàng thành. 

Trong cả nước Võ Đỉnh, khả năng cũng chỉ có hoàng thành bị hủy hoại ít nhất. 

Hai vị hoàng tử vậy mà không hẹn mà cùng nhường tẩm cung thuộc về mình cho Cửu Thiên ở. 

Cha và ông nội của Cửu Thiên cũng có được đãi ngộ với quy cách cao nhất. 

Nhìn hoàng cung nước Võ Đỉnh đẹp đẽ, khí khái, hùng vĩ. 

Cửu Hạo Nhiên và Cửu Phong thật sự cảm thấy lúc này chết đi cũng đáng rồi. 

Lúc này bọn họ coi như đã nhìn triệt để được, địa vị hiện nay của Cửu Thiên ở nước Võ Đỉnh đã sắp ngang ngửa quốc chủ. Hai vị hoàng tử ở trước mặt hắn, giống như tùy tùng, quần thần võ tướng ở trước mặt Cửu Thiên, càng giống tín đồ trung thành. 

Cửu Thiên dùng thực lực của mình, chinh phục tất cả mọi người của nước Võ Đỉnh. 

Bắt đầu từ lúc Cửu Thiên đánh bại Băng Thánh, không biết bao nhiêu người đã coi Cửu Thiên thành thần bảo vệ của nước Võ Đỉnh. 

Đêm khuya tới. 

Trong cung của thái tử, ánh đèn sáng trưng. 

Trong thư phòng, thái tử Tần Cảnh cười đắc ý. Trước mặt hắn ta đứng một dãy người, những người này đều là thủ hạ đắc lực của hắn ta. Cũng là một ít cường giả sống sót trong trận chém giết của Băng Thánh. Tới mức những cao thủ trẻ lúc đầu đi theo thái tử không biết chết từ đời nào rồi. 

“Thái tử điện hạ, thời thế vận chuyển. Chỉ cần Cửu quốc công không nghiêng về bên nào, chuyện lớn có hy vọng!” 

Một ông lão để râu quai nón, cười híp mắt nói. 

Thái tử Tần Cảnh gật đầu nói: “Nói rất hay. Ài, tôi thật sự xem thương Cửu quốc công. Vốn tôi cho rằng có Cửu quốc công ở đây, hoàng vị nhất định không có phần của tôi. Tên Tần Thiên đó vào lúc Cửu Thiên vừa mới tới đô thành đã kết giao với hắn. Bây giờ Cửu Thiên chỉ cần thuận miệng nói một câu, giúp nó bước lên hoàng vị. Mà tôi thì sao, lúc đầu còn suýt nữa giết Cửu quốc công, ngu xuẩn!” 

Ông lão tiếp lời, cười nói: “Tuy nhiên, Cửu quốc công không làm như vậy. 

Tần Cảnh nói: “Đây chính là chỗ mấu chốt nhất. Tại sao Cửu quốc công không làm như vậy. Thật sự chỉ vì giao ước giữa phụ hoàng của tôi và hắn hay sao? Tôi thấy không hẳn vậy. Hừ, Cửu quốc công nhất định có suy nghĩ khác. Theo tôi thấy, Cửu quốc công chẳng qua là muốn mượn tay của tôi, loại bỏ Tần Thiên mà thôi. Bởi vì tuy nó kết giao nhưng Cửu quốc công không thích nó. Đứa em trai ngu ngốc đó của tôi cũng sẽ không hiểu, loại cường giả đỉnh phong như Cửu quốc công là muốn nước Võ Đỉnh. Có điều là một nước Võ Đỉnh nghe lời. Còn ai làm quốc chủ, đối với hắn mà nói, căn bản không quan trọng. Mấu chốt là nghe lời, mà tôi chính là người nhìn trông càng nghe lời hơn. 

Tần Cảnh cười đắc ý, lập tức mấy người bên cạnh liều mạng vỗ tay khen hay. 

Suy nghĩ này, theo bọn họ thấy thật sự là hợp lý. 

Ông lão cũng khen ngợi: “Thì ra là vậy, suy cho cùng vẫn là thái tử gia nhìn rõ. Vậy bây giờ chúng ta càng phải tỏ ra yếu thế với Cửu quốc công. 

Tần Cảnh lắc đầu nói: “Không phải tỏ ra yếu thế, là tôn kính, tôn kính từ trong tim. Cả nước Võ Đỉnh cộng lại có thể tìm được bất cứ ai có thể vượt qua mười chiêu trước Cửu quốc công không? Chúng ta ngoại trừ tôn kính, cái khác thì không làm được. Tuy Cửu quốc công nói không quản, nhưng nếu hắn không hài lòng, có thể cho chúng ta cút bất cứ lúc nào. Sau này các người gặp người của Cửu gia cũng phải đi đường vòng cho tôi, còn phải hành lễ. Đúng rồi, bây giờ lập tức tìm căn nhà lớn nhất ở bên ngoài, tặng cho Cửu gia, để gia tộc của bọn họ có thể ổn định ở đô thành, đây là thời cơ tặng quà tốt nhất, không làm được, các người không cần trở về nữa. 

Ngay lập tức, mấy cao thủ nhanh chóng rời đi, Tần Cảnh cười vô cùng vui vẻ, chỉ cười thôi sao tim có hơi đau chứ. 

Lúc này, ở chỗ khác. 

Nhị hoàng tử Tần Thiên ngồi xe ngựa tới Lữ phủ ngay trong đêm. 

“Lữ thừa tướng, Tần Thiên cầu kiến!” 

Nhị hoàng tử Tần Thiên cung kính đứng ở cửa hành lễ. 

Sau đó, cửa lớn của Lữ phủ mở ra, Lữ thừa tướng đã đứng ở cửa. 

“Nhị hoàng tử điện hạ, muộn vậy rồi, có chuyện gì?” 

Tần Thiên nói: “Lữ thừa tướng, hôm nay tôi tới xin chỉ điểm. Liên quan tới hoàng vị. 

Lữ thừa tướng gật đầu nói: “Không cần nói nữa nhị hoàng tử điện hạ, tôi hiểu rồi. Nhưng rất đáng tiếc, Lữ gia chúng tôi sẽ không chọn phe. Nếu nhị hoàng tử điện hạ là tới thuyết phục Lữ gia chúng tôi gia nhập cuộc tranh đoạt hoàng vị, vậy tôi chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi 

Tần Thiên lắc đầu nói: “Không, tôi chỉ tới xin một câu chỉ điểm thôi” 

Lữ thừa tướng nhìn vào mắt của Tần Thiên, bên trong là ánh sáng sâu thẳm mà kiên định. 

Lữ thừa tướng bỗng thở dài một tiếng, nói: “Nhị điện hạ, ngài cũng đã có quyết định, cần gì tới hỏi tôi nữa?” 

Tần Thiên nói: “Tôi không biết làm như vậy có đúng không” 

Lữ thừa tướng nói: “Được rồi, tôi chỉ có thể nói với ngài như vậy. Nhị điện hạ, chuyện ngài muốn làm, Cửu quốc công sẽ không thích. 

Tần Thiên nói: “Cửu quốc công nói rồi, hắn không tham gia. 

Lữ thừa tướng lắc đầu nói: “Tuy cậu ta không tham gia nhưng lại nhìn tất cả. Cậu ta không thích, cuộc sống sau này của ngài sẽ khó sống” 

eyJpdiI6ImNvOWZRWVNSVmlNWGc5VndOS295WGc9PSIsInZhbHVlIjoibVlSNVpTSlNnZmtFV3hQbkhRRDJnZWw4VkhuWUM0SVVCREZlWWpKSmJkVGg5WXRHY1BWaFQ1aWRzZDFTN0NGZ1ZiYTRxdFVzU2xiZmtWTnJxSzFvYW4xdmVlNFhHd2JnbVRublVuem54cHZ1clJyN0FlS0xGWU9wMHFWNG91bzVmUGdKaFp6emViSEJKQzhyVTdtS1FmQmRmenZQUGM3cWJyXC92cGlxWnN5V2ZyaXhLbHNQeE04YnBlazdwMm1yMHk4QVFIam8xK0R3ZDhGcmlKY0VhK1AreDlaOGtncDIxOUhTdU0wenRUXC9Hd0lLeWpzN0xxS3QrOW5cL3FaZkFhTjVCUU9LWndkb2tKVkEyZDI3XC8yOW1qMWZSNE9BYkluVXB0RHYyZ1NUZ3lSVTZ0VVBiU3pTNUEybWJXUHc5NTlXN1J1RGZWRm8yTXE1aFgzRkZkNE94NDBiWExkYlVCNU5XMkMrYytRMDdidTN0KzV0aE9Sc2xrWnJBVmoraStYVVM5ZlFmbHB2U3FSSDE1OTRnXC9hSFwvV0dCd2dNXC9FQzF5MndQZ0VBS0grZFQ2UWd1RXpMVUlieFZjWGY4dUJzVElxUE95cjNBSlZqY0J0akhxUG1aNk5ISGk1aGQyS0FqVHVkcG1xWFVYYm1FPSIsIm1hYyI6ImYxMmIzNTJjODhlMTExMTUwZTc5MmJiMTA4ZTBjMjAzZTRhYmExZDM5NGNlMTgyNzI1YmM0M2ZiMjFkMDE4NDMifQ==
eyJpdiI6IlhYS3ppbHlFRXV3QW1YbTl1UHp0WXc9PSIsInZhbHVlIjoienRSUjloVTVXWG5FS3UwSlpzT0tOc3ZkaUhEN2N1VlVEWWZER3lzamlwem5PTmt1YmFvTWtTaUNaNU5TMitQcGhPbXo0ZlZMM3hydVZnbG1zZVpObnd5bEhLYkpFV3RhWSs5ajBwbE5oMVZVU0dMZXVOQUQyQ1hjeVwvQmw1VG5nU0hPT2I1d1pCZGpWSlwvRnRGSnQ2NXpLOFJHZ1dwSE5NUlVEZHlqNThuQ1FPdzQ3R3BmTE91NEhFSXBnRTVrWGt3NFZyU1RhTEQ0XC9LMndKNk81M1cwQT09IiwibWFjIjoiZDIzNjQ3M2YzZTkwN2IwZGEwYWFkNWNiNTAxZDUwNWEyMmY2NDUyZjFiMGViZTUxOTc5ZmU2YjM2YzZlODNjNSJ9

Lữ thừa tướng nhìn bóng lưng của Tần Thiên, bỗng cúi người nói: “Quốc chủ, đi thong thả”

Ads
';
Advertisement
x