Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng vạn dặm.
Sau khi Cửu Thiên vừa kết thúc tu luyện, một tin tức khiến tất cả mọi người trong nước Võ Đỉnh sốc nặng đã truyền tới.
Thái tử Tần Cảnh chết rồi!
Không có dấu hiệu, cũng không có nguyên nhân. Thái tử Tần Cảnh bỗng chết vì bạo bệnh.
Khi chết, trên mặt hắn ta nở nụ cười, dường như vui vì chuyện gì đó.
Nhưng sau đó, hai mắt của hắn ta trợn tròn, hoàn toàn mất đi hơi thở.
Cửu Thiên nghe tin chạy tới, cũng liếc nhìn thi thể của thái tử Tần Cảnh.
Thăm dò kỹ, Cửu Thiên phát hiện, thái tử Tần Cảnh đâu có chết vì bạo bệnh gì đó. Rõ ràng là trúng độc mà chết.
Chỉ có điều độc này không phải thuốc độc cấp tính, mà là thuốc độc mãn tính từng chút gặm nhấm cơ thể.
Số thuốc độc này luôn ẩn ở nơi sâu nhất trong cơ thể của thái tử Tần Cảnh, không phải độc trúng trong một lần, mà là thuốc độc cộng dồn từng chút trong mười mấy năm.
Cũng tức là, thái tử Tần Cảnh trúng độc đã rất nhiều năm.
Chỉ có điều tới bây giờ, độc tính mới đột nhiên phát tác.
Cửu Thiên không cần nghĩ cũng biết chuyện này rốt cuộc là ai làm.
Trong thiên hạ, trừ Tần Thiên ra, còn có ai có thể làm ra loại chuyện này.
Nhưng Tần Thiên sau khi chạy tới lại ôm thi thể của Tần Cảnh khóc, khóc tới mức nước mắt nước mũi phun ra không ngừng.
Cửu Thiên lặng lẽ ở bên cạnh nhìn màn biểu diễn của Tần Thiên, không thể không nói, hắn ta diễn rất thật.
Nếu không phải Cửu Thiên có thể nhìn thấy hô hấp của hắn ta, nhịp tim của hắn ta, nhục thân của hắn ta căn bản không có sự thay đổi cảm xúc.
Cửu Thiên thật sự bị “sự chân tình” của hắn ta làm cho cảm động.
Hôm qua, hắn ta mới nói với Tần Thiên và Tần Cảnh, kêu bọn họ tự dựa vào bản lĩnh của mình mà tranh đoạt hoàng vị.
Hôm nay, thái tử Tần Cảnh đã chết.
Đây là trùng hợp sao? Đương nhiên không phải!
Đây gọi là ra tay trước chiếm được lợi thế.
Hiện nay, trong nước Võ Đỉnh, chỉ còn lại một hoàng tử là Tần Thiên.
Cho dù thái tử Tần Cảnh trước khi chết có bố trí gì, cũng không thể nhắm vào hắn ta.
Bởi vì nếu Tần Thiên chết nữa, vậy nước Võ Đỉnh thật sự không còn người kế thừa nữa.
Sợ rằng Tần Cảnh thế nào cũng không ngờ, “em trai thân yêu” của hắn ta từ rất lâu đã bắt đầu tính kế hắn ta.
Tại sao Tần Thiên không bồi dưỡng thế lực của mình, cũng chưa từng kéo bè kéo cánh, nhiều nhất cũng chỉ kết giao hào kiệt trong thiên hạ.
Là vì Tần Thiên căn bản chưa từng nghĩ sẽ đối kháng với thái tử Tần Cảnh ở phương diện thế lực.
Cái hắn ta phải làm chỉ là giết chết Tần Cảnh là được.
Biến phức tạp thành đơn giản, đi thẳng vào vấn đề. Không thể không nói, nếu Tần Thiên ở phương diện tu luyện cũng có cảm ngộ và trình độ như này.
Bây giờ hắn ta khả năng cũng là một cường giả thật sự!
Cửu Thiên cứ nhìn Tần Thiên sau khi khóc xong thì đưa Tần Cảnh đi chôn cất.
Cả nước Võ Đỉnh gần như đều biết Tần Thiên đang mèo khóc chuột giả từ bi. Nhưng không ai có thể nói gì nhiều.
Chỉ có Cửu Thiên, lạnh nhạt nói.
“Tần Thiên, anh làm như vậy, không khác gì ma tu
Cửu Thiên nói xong thì xoay người rời đi, không nói nhiều nữa.
Lúc đầu Cửu Thiên thật sự cảm thấy Tần Thiên là một người không tệ. Tuy là một hoàng tử chân có tật, nhưng một lòng vì nước, có dũng có mưu.
Nhưng bây giờ, Cửu Thiên chỉ cảm thấy Tần Thiên thật sự không khác gì ma tu.
Để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn.
Giết chết người thân của mình chỉ để mình tiến thêm một bước.
Tuy Cửu Thiên biết, đây chính là người của hoàng gia, con đường buộc phải đi khi bước lên hoàng vị.
Nhưng Cửu Thiên không thích loại người này.
Từ lúc Cửu Thiên nói ra câu nói này thì Tần Thiên đã định sẵn không thể làm anh em với Cửu Thiên nữa.
Ba chữ anh Cửu Thiên cũng sẽ không xuất hiện ở trong miệng của hắn ta nữa.
Hắn ta không dám nói, Cửu Thiên cũng không thích.
Nhớ tới khi vừa tới đô thành, Tần Thiên còn cưỡng ép kết bái với Cửu Thiên.
Mà bây giờ, chút tình bạn còn lại giữa bọn họ đã bị thân phận cưỡng ép tách ra.
Một ngày sau, quốc chủ mới của nước Võ Đỉnh, Tần Thiên đại đế đăng cơ.
Trong đô thành, vạn người hò reo, trong nước Võ Đỉnh, niềm vui tràn ngập, chúc mừng cho Tần Thiên đại đế, đồng thời bái tế thiên địa, mong nước Võ Đỉnh mãi mãi phồn vinh.
Tần Thiên đại đế mặc long bào, ngồi lên long ỷ, ở trong điện Thái Hòa, nhìn người bên dưới cúi người hành lễ hoặc quỳ lạy, trong lòng lại không có chút phấn khởi nào.
Hắn ta cho rằng mình làm đế vương thì sẽ vui.
Nhưng lúc này lại phát hiện, mình hình như đã nhầm. Làm đế vương và sự vui vẻ, không có quan hệ gì cả.
Cửu Thiên không tới chúc mừng, các vị sư huynh của Cửu Thiên cũng không tới. Lâm Sơ hắn ta thích đi theo đám người Cửu Thiên, vẫn không tới.
Đăng cơ rồi, từ nay về sau, hắn ta sẽ là kẻ cô độc.
Những thứ như bạn bè, tình yêu, tình thân đều sẽ cách ra, hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của hắn ta.
Tần Thiên nhận, hắn ta nguyện ý hy sinh những thứ này.
Ánh mắt từ từ trở nên kiên định, Tần Thiên đưa ra quyết định đầu tiên sau khi mình đăng cơ.
Đó chính là sắc phong Cửu quốc công Cửu Thiên thành Kiên vương, từ nay về sau, Cửu Thiên có thể ở trong nước Võ Đỉnh làm bất cứ chuyện gì hắn ta muốn làm.
Nơi đi qua, giống như Tần Thiên đại đế đích thân tới.
Đồng thời cho Cửu gia đất phong, các vị sư huynh của Cửu Thiên đều được phong tước vị. Bắt đầu từ Hàn Liên sư huynh, cho tới Thập Tam, không bỏ sót một ai, tất cả đều là tước vị từ bá tước trở lên. Ngay cả người nhà của Cửu Thiên, chỉ cần họ Cửu, đều có phong thưởng.
Còn vàng bạc châu báu, binh khí công pháp, đan dược dược liệu gì đó, càng như núi, thưởng đi hết.
Nhìn dáng vẻ của Tần Thiên đại đế, dường như là định cho Cửu gia cả quốc khố.
Những thứ này, Cửu Thiên đương nhiên sẽ không để ý. Một lọ đan dược hắn tùy tiện kiếm ở bên ngoài, có thể quý giá hơn những thứ này gấp mười gấp trăm thậm chí gấp
nghìn lần.
Nhưng theo những người khác thì thấy, phong thưởng như này, thật sự là quá nhiều.
Nhưng điều kỳ lạ là không một ai phản đối. Hoặc, không ai dám đứng ra phản đối.
Bất luận Tần Thiên đại đế thưởng đồ quý giá cỡ nào, những đại thần này cũng được, tướng quân cũng thế, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Mí mắt giật giật, bàn tay run run, nhưng bọn họ không dám nói thêm một câu.
Nịnh nọt như này, người trong thiên hạ đều nhìn thấy.
Nhưng Cửu Thiên chỉ phái một người của Cửu gia tới hoàng cung nói một câu cảm ơn với Tần Thiên đại đế. Cái này coi như là nể mặt Tần Thiên đại đế rồi.
Không tới thời gian ba ngày, trạch viện của Cửu gia đã cắm rễ ở trong đô thành.
Mảnh đất đẹp nhất, địa bàn tốt nhất, thợ có tay nghề giỏi nhất, trạch viện xa hoa nhất.
Khi nhìn thấy Cửu phủ mới xuất hiện ở trong đô thành với tốc độ kỳ tích, Cửu Hạo Nhiên và Cửu Phong cũng không biết nên nói gì mới được.
Bọn họ đã thông báo cho con cháu khác của Cửu gia ở thành Đông Hoa, vội vàng chuyển cả Cửu gia ra.
Từ nay về sau, bọn họ sẽ định cư ở đô thành.
Cửu Phong nói: “Có Cửu Thiên ở đây, giấc mơ này e rằng vẫn sẽ tiếp tục, hơn nữa càng thêm hoa lệ!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất