Trong đô thành, việc xây dựng của Cửu gia đang tiến hành với tốc độ tên lửa.
Mà bản thân Cửu Thiên bắt đầu chuẩn bị rời khỏi nước Võ Đỉnh.
Phố sâu, trong ngõ cũ.
Cửu Thiên ngồi ở trong quán rượu của Đông mập, uống rượu mạnh.
Ở bên cạnh hắn chỉ có Thập Tam và Tiểu Hắc, lúc này những người khác hoặc đang nghỉ ngơi hoặc đang tu luyện.
“Cửu Thiên, hiếm khi nghỉ ngơi mấy ngày. Cậu không định ở lại nước Võ Đỉnh cũng thôi đi, Hỗn Độn cũng không định đi, cứ chạy ra ngoài như này, thích hợp không?”
Đông mập cầm một vò rượu qua, ngồi ở bên cạnh Cửu Thiên nói.
Cả đô thành, dưới sự tàn phá của Băng Thánh cũng bị tàn phá. Chỉ có cái quán này của Đông mập nhìn trông vẫn như cũ.
Có thể là do quán này rất tàn tạ rồi.
Phong Tuấn Kiệt ngồi ở cách đó không xa, yên lặng uống rượu.
Hắn ta muốn đi tới uống vài ly với Cửu Thiên, nhưng Đông mập lại dùng ánh mắt trực tiếp ngăn hắn ta lại.
Cửu Thiên liếc nhìn Phong Tuấn Kiệt, hất tay quăng vò rượu cho Phong Tuấn Kiệt.
Sau đó, Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn Đông mập, nói: “Không giải quyết hoàn toàn chuyện của nước Võ Đỉnh, tôi sẽ không yên tâm đi tới Hỗn Độn. Tiền bối, cho tôi thêm vài ngày nữa đi. Đợi sau khi tôi giải quyết xong việc, tôi nhất định theo ngài tới Hỗn Độn
Đông mập lắc đầu nói: “Việc sẽ mãi mãi không làm hết. Bỏ đi, cậu muốn đi thì đi. Tôi vẫn phải ở đây một khoảng thời gian nữa. Cậu trở về thì gọi tôi một tiếng là được!”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Tôi rất nhanh sẽ trở về!”
Một hơi uống cạn số rượu còn lại, Cửu Thiên xoay người đi ra khỏi quán rượu của Đông mập.
Ở đằng sau, Thập Tam đi theo.
Cửu Thiên khẽ gật đầu với Thập Tam. Ngay lập tức, Thập Tam lấy ra phi thuyền hư không.
Không nói hai lời, hai người bay lên phi thuyền.
Ngay lập tức, hư không mở ra, bóng dáng của hai người biến mất.
Đợi tới khi hai người xuất hiện lần nữa thì đã bay về phía bên ngoài hư không của nước Võ Đỉnh, bay đi xa.
Lần xuất hành này, Cửu Thiên không nói với ai hết.
Bao gồm cả Hàn Liên sư huynh, cha, ông nội... Cửu Thiên đều không nói. Chỉ nói mình có cảm ngộ, phải ra ngoài tu luyện.
Bọn họ đương nhiên rất yên tâm về Cửu Thiên.
Trong cả nước Võ Đỉnh, sợ rằng không có nơi nào Cửu Thiên không thể đi.
Nơi có thể tạo thành uy hiếp cho Cửu Thiên, càng không có.
Nhưng bọn họ thế nào cũng không ngờ, Cửu Thiên căn bản không đi dạo ở trong nước Võ Đỉnh, mà muốn rời khỏi nước Võ Đỉnh đi tới nơi khác.
Tên của nơi này là nước Bắc Thần.
Cửu Thiên cố ý đợi mấy ngày chính là muốn cho Băng Thánh thời gian chạy trốn.
Chỉ cần Băng Thánh chắc chắn không có ai truy sát, không có ai bám theo, bà ta chắc chắn 100% sẽ trở về nước Bắc Thần.
Mà Cửu Thiên chỉ cần tới nước Bắc Thần, cho bà ta một kích cuối cùng là được.
Đối với loại cường giả có ý hận đối với nước Võ Đỉnh, còn có khả năng quay lại tìm Cửu gia gây phiền phức bất cứ lúc nào.
Cửu Thiên chỉ cần nghĩ tới thì sẽ cảm thấy trong tim có gai đâm.
Hiện nay trong nước Võ Đỉnh, người có thể bảo đảm chiến thắng Băng Thánh cũng chỉ có hắn và Đông mập.
Một khi Đông mập và hắn cùng tới Hỗn Độn, vậy người để lại nước Võ Đỉnh, ai là đối thủ của Băng Thánh?
Nếu Băng Thánh tới lần nữa, nước Võ Đỉnh chẳng phải sẽ rơi vào nguy cơ đáng sợ hơn hay sao?
Lần trước, Cửu gia của bọn họ may mắn thoát một kiếp, lần này còn có thể bảo đảm may mắn như vậy nữa không?
Mỗi khi nghĩ tới điều này, Cửu Thiên cũng kiên định với quyết tâm diệt cỏ tận gốc.
Giống như Mục gia của năm đó, không không xử lý sạch, phiền phức đó sẽ khiến người khác mãi mãi không được yên.
Trong hư không, bóng dáng của Cửu Thiên và Thập Tam vụt hiện không ngừng.
Phi thuyền hư không dưới chân, tốc độ nhanh hơn bình thường, phải nhanh hơn gấp mười lần.
Thứ như này ở trong tay người khác nhau, phát huy hiệu quả khác nhau. Chỉ có thể chứng tỏ vấn đề năng lực cao thấp.
Cửu Thiên của năm đó là dựa vào canh khí của mình thúc giục, mà bây giờ, Cửu Thiên đã có thể làm tới mức khiến phi thuyền hư không đi dưới sự thúc giục của lực lượng đại đạo, tốc độ này đương nhiên nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
“Thập Tam, đợi sau khi tới nước Bắc Thần, vẫn là quy tắc cũ, anh ở bên ngoài đợi tôi”
Thập Tam gật đầu hiểu ý. Cửu Thiên nói cái gì chính là cái đó.
Nếu trong thiên hạ này có một người có thể hoàn toàn tin tưởng Cửu Thiên, sẽ không nghi ngờ Cửu Thiên bất cứ chuyện gì, vậy thì nhất định sẽ là Thập Tam.
Hắn ta đứng ở đằng sau Cửu Thiên, thấp thoáng phóng ra lực lượng giúp Cửu Thiên đẩy nhanh phi thuyền hư không về phía trước.
Trong tay Cửu Thiên cầm bản đồ hư không mà hắn kiếm được khi tới nước Đan Thánh vào năm đó, ánh mắt nhìn chằm chằm phương hướng của nước Bắc Thần.
Nếu Băng Thánh bà có thể tới nước Bắc Thần đại náo một phen, vậy thì Cửu Thiên hắn đương nhiên cũng có thể tới nước Bắc Thần phá rối.
Ăn miếng trả miếng.
Cách làm hiện nay của Cửu Thiên cũng có thể từ ăn miếng trả miếng để hình dung.
Chỉ là trên mặt Cửu Thiên không có nụ cười, chỉ có sát khí ẩn chứa trong yên lặng.
Ngay cả Tiểu Hắc uống hơi say ở trên vai Cửu Thiên cũng cảm nhận được sát ý dâng lên của Cửu Thiên. Tiểu Hắc cũng nhe răng trợn mắt lên.
Ở đằng sau, nước Võ Đỉnh xa dần, cho tới khi biến mất.
Nước Bắc Thần.
Thiên Các, quốc giáo của nước Bắc Thần, cũng là người thống trị thực tế của nước Bắc Thần.
Các chủ của Thiên Các, tuy trên danh nghĩa không phải là quốc chủ của nước Bắc Thần. Nhưng trong thực tế, quốc chủ của nước Bắc Thần nhìn thấy các chủ của Thiên Các
Băng Thánh cũng phải quỳ xuống hành lễ.
Khác với Cửu Thiên treo một danh hiệu trấn quốc công, Thiên Các ở trong lòng con dân của nước Bắc Thần, không chỉ là đối tượng sùng bái, còn là sự gửi gắm tinh thần.
Ở trong nước Bắc Thần quanh năm gió tuyết, tràn ngập băng sương, rất khó nhìn thấy thực vật màu xanh.
Thiên Các cho bọn họ lực lượng, dạy bọn họ chiến đấu với hoang thú, đối kháng với tự nhiên, thật sự chính là thiên cung ẩn trong núi tuyết.
Người trong Thiên Các đều là thần linh mà Tuyết Thần phái xuống.
Vậy nên bất luận lúc nào, ở dưới Tuyết phong của Thiên Các, quanh năm vô số bóng người quỳ lạy.
Bọn họ hoặc lạy núi, hoặc tới cầu xin lực lượng, hoặc tới sám hối tội nghiệt.
Bất luận gió tuyết khắc nghiệt như nào, bóng người từ đầu tới cuối vẫn chi chít.
Nhưng hai ngày nay, tình trạng này hình như có chút thay đổi.
Thiên Các hạ lệnh, bất cứ ai cũng không thể lại gần Thiên Các trong phương viên nghìn dặm.
Mấy ngày này, hình như Thiên Các đang đón tiếp cường giả nào đó tới từ bên ngoài.
Chỉ nghe ra âm thanh vù vù vang lên, liên tiếp những luồng ánh sáng lóe sáng lao vào trong Thiên Các, đi tới trong chính điện của Thiên Các.
Hôm nay lại như vậy, Băng Thánh nhìn mấy bóng người xuất hiện ở cửa đại điện, biểu cảm cười không chạm tới đáy mắt trên mặt lại rạng rỡ vài phần. “Mời ngồi!”
Băng Thánh phất tay cười nói.
Người tới cũng không khách sáo, ngồi thẳng ở một bên.
Lúc này nhìn một cái, trong cả đại điện của Thiên Các, ngồi đủ kiểu người.
Khí tức đều không yếu, nhưng rất rõ ràng đều không phải tới từ một nơi, một đám người ríu ra ríu rít nói không ngừng.
“Yên lặng!”
Một ông lão nhìn trông khoảng 80-90 tuổi, râu cũng sắp quét đất cười nói: “Băng Thánh đại nhân, bà bị bệnh rồi sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất