Những vị trưởng lão đều không nói nên lời, bọn họ đã từng nghe thấy cái tên Phong Vô Danh này rất nhiều lần từ trong miệng của đại trưởng lão.
Nhưng đáng tiếc bọn họ không biết người này là ai.
Dù sao mỗi lần nói đến người mạnh nhất trong thiên hạ, hoặc chuyện gì đó không thể làm được, đại trưởng lão đều nhắc đến cái tên này.
Lúc đầu, những vị trưởng lão khác còn hỏi Phong Vô Danh là ai, nhưng đại trưởng lão úp úp mở mở, không muốn trả lời, bọn họ không còn hứng thú nữa, xem như đại trưởng lão đang chém gió.
Thậm chí bọn họ còn nghi ngờ, Phong Vô Danh có phải là biệt danh của đại trưởng hay không!
Cửu Thiên nghe cửu trưởng lão giải thích, vẻ mặt có chút thay đổi, lên tiếng: “Nghe có vẻ rất khó.
Cửu trưởng lão khẽ cười nói: “Nếu không khó thì làm sao có thể coi là Đăng Thiên Cửu Nạn. Bây giờ tôi sẽ bắt đầu khai triển sức mạnh của lá bùa này, cậu đứng yên không được cử động, sức mạnh của lá bùa sẽ nuốt chửng cậu.
Nói xong, cửu trưởng lão đột nhiên dán lá bùa lên người Cửu Thiên. Không có ý định cho Cửu Thiên cơ hội rút lui.
Ngay khi lá bùa được dán lên, cửu trưởng lão vội vàng bay sang một bên.
Dường như ông ta rất sợ sức mạnh của lá bùa sẽ kéo ông ta vào trong.
Cửu Thiên vẫn còn muốn hỏi mấy câu liên quan đến lá bùa sinh tử, có phải cửa ải này sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của hắn để vượt qua.
Hắn không sợ nguy hiểm, hắn sợ lãng phí thời gian.
Nhưng hắn vẫn chưa kịp hỏi, đã cảm thấy có một luồng sức mạnh xâm chiếm toàn bộ cơ thể.
Sau đó, bóng tối vô tận nuốt chửng hắn.
Tất cả mọi thứ xung quanh đột nhiên trở nên tối đen như mực.
Không có một chút ánh sáng nào, thậm chí hắn còn không nhìn thấy bàn tay của mình.
Thiên địa chi lực, đạo chi lực và những loại lực khác dường như lập tức biến mất.
Như hắn bị rơi vào vực sâu vô tận, cảm thấy mình giống như đang bị treo lơ lửng giữa không trung, nhưng lại không cảm nhận được bất kỳ sức mạnh nào đang chống đỡ.
Canh khí mà hắn luôn tự hào cũng biến mất khỏi cơ thể.
Cửu Thiên tử gọi Tiểu Hắc và Cửu Long Huyền Cung Tháp, nhưng lại phát hiện ra không ai trả lời.
Là ảo cảnh sao?
Cửu Thiên thử dùng lực thần hồn của mình để phá vỡ nó, nhưng lại phát hiện lực thần hồn cũng đã biến mất.
Chỉ còn lại sự đơn độc và bóng tối!
Cửu Thiên thử lên tiếng, nhưng lại phát hiện không nghe được giọng nói của mình.
Hắn thử bước đi, nhưng lại phát hiện không có nơi nào có thể mượn lực, tay chân không ngừng chuyển động, nhưng cũng không biết có phải đang tiến về phía trước hay không.
Bởi vì không có bất kỳ vật tham chiếu nào, có thể để hắn nhìn.
Đôi mắt dường như đã mất đi tác dụng, đôi tai, mũi, vân vân dường như đã biến mất hoàn toàn.
Đây là lần đầu tiên Cửu Thiên gặp phải tình huống như thế này, một nỗi sợ đột nhiên càn quét khắp cơ thể hắn.
Lẽ nào thử thách này bắt hắn phải giữ được sự bình tĩnh trong bóng tối?
Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện ra, hắn không biết mình nên làm gì.
Lúc này, trên núi Bích Sơn. Sau khi những người khác nhìn thấy ánh sáng của lá bùa sinh tử lóe lên, Cửu Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Đôi mắt hắn đột nhiên biến thành màu đen, tay chân cứng đờ, lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt hiện lên sự đau đớn.
Hắn giống như bị hóa đá, không thể cử động được. Ánh sáng của lá bùa sinh tử vẫn đàng lan rộng trên người hắn.
Đột nhiên, mấy tên đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch đứng gần nhất, bị sức mạnh tàn dư của lá bùa sinh tử quét qua, cả người trở nên mệt mỏi.
Mấy vị trưởng lão thấy bất thường, vội vàng đồng loạt ra tay.
Chín luồng sức mạnh đột nhiên biến thành chín bức tường phong ấn, hạn chế sức mạnh của lá bùa sinh tử chỉ ở trong đài cao.
Những người xui xẻo bị luồng sức mạnh này quét qua đều thở dốc, sau đó mới dần tỉnh táo lại.
Bọn họ giống như đi trên bờ vực của sự sống và cái chết, vừa mới tỉnh táo lại, họ bắt đầu nôn hết nước chua trong người ra, thất khiếu chảy máu, điên cuồng hét lên.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, cơ thể vẫn đang run rẩy, khuôn mặt trắng bệch. Những người khác vừa nhìn là nhận ra, đây không phải là những đệ tử đứng đầu núi Thanh Tiêu sao? Tại sao bọn họ lại biến thành như thế này.
Những người khác vội vàng hỏi thăm bọn họ cảm nhận được cái gì.
Chỉ có một chàng trai trẻ vẫn còn kinh hãi nói: “Tôi cảm nhận được sự tĩnh mịch và tuyệt vọng, tước đoạt đi năm giác quan!”
Người này nói ra sự thật, nhưng không nói hết.
Đại trưởng lão Lương Long bình tĩnh nói: “Không chỉ tước đoạt đi năm giác quan, còn có thế giới trống rỗng. Phù tộc quả nhiên có một cách hành hạ người khác vô cùng độc đáo. Nếu như sức mạnh không thể vượt quan được thế giới hư vô bên trong lá bùa sinh tử, sẽ bị sự tĩnh mịch trong đó ép đến mức phát điên, ép đến mức tuyệt vọng, ép đến mức bạn phải tự sát.
Sắc mặt mấy vị trưởng lão đều có chút thay đổi, mặc dù bọn họ biết lá bùa sinh tử rất mạnh. Nhưng chưa từng trải qua sức mạnh của lá bùa sinh tử rốt cuộc như thế nào. Nghe đại trưởng lão giải thích, bọn họ chỉ cảm thấy thủ đoạn này rất độc ác, quả thậy chỉ có thể dùng từ độc ác để hình dung.
Cửa ải đầu tiên cửu trưởng lão đã lấy thứ này ra, có phải là có chút quá đáng.
Nhưng đại trưởng lão không nói gì đương nhiên bọn họ cũng không nhiều lời.
Nhưng bọn họ có thể chắc chắn, lần này Cửu Thiên sẽ chết.
Đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch ở bốn xung quanh nghe thấy sức mạnh của lá bùa sinh tử nguy hiểm như vậy, ai nấy đều biến sắc.
Ánh mắt bọn họ nhìn Cửu Thiên đã không còn giống nhau.
Có mấy người nhìn Cửu Thiên với ánh mắt chết là cái chắc.
Bây giờ chỉ xem Cửu Thiên có thể chống đỡ được bao lâu thôi, rất nhanh thất khiếu sẽ chảy máu, tự sát mà chết. Còn chưa chống đỡ được mấy ngày, đã phát điên mà chết.
Trong đám người, Phong Tuấn Kiệt nghiến răng nói: “Sư thúc, đây chính là Đăng Thiên Cửu Nạn sao? Nếu như sau này, con muốn kế thừa vị trí tông chủ của Cửu Tiêu môn cũng phải trải qua những cửa ải sống chết như thế này?”
Đông mập đứng bên cạnh Phong Tuấn Kiệt gật đầu, nói: “Đúng vây. Ai làm tông chủ cũng phải trải qua cửa ải sống chết. Chỉ là đến lúc đó, nếu như thật sự đến lượt con, Đăng Thiên Cửu Nạn sẽ dễ hơn rất nhiều. Con sẽ không gặp phải những thứ như lá bùa sinh tử này. Nhiều nhất cũng chỉ chiến đấu với các trưởng lão vài chiêu mà thôi”
Sắc mặt Phong Tuấn Kiệt trở nên càng khó coi, nói: “Nói vậy. Cửu Thiên chết là cái chắc! Bọn họ thật sự định giết chết người có thể cứu toàn bộ Cửu Tiêu môn sao?”
Đông mập nói: “Nếu con nhất quyết phải nói như vậy, không sai, bọn họ định làm như vậy. Bọn họ thật sự không quan tâm đến ba chữ Cửu Tiêu môn, điều bọn họ muốn chỉ có hai chữ Thần Hoàng thôi.”
Phong Tuấn Kiệt lắc đầu nói: “Con không nhìn được nữa. Con trở về tu luyện”
Đông mập ngăn Phong Tuấn Kiệt lại, nghiêm mặt nói: “Không nhìn được cũng phải nhìn. Phong Tuấn Kiệt, con không còn là một tên đệ tử chỉ cần biết hai chữ tu luyện nữa. Nếu như sau này con gánh vác việc lớn như Cửu Thiên, chiến đấu vì thiên hạ. Con nhất định phải chấp nhận tất cả những thứ này. Con ở đây nhìn kết cục của Cửu Thiên, hoặc là tạo ra kỳ tích hoặc là chết ở đây. Đây có lẽ là số mệnh của con sau này!”
Phong Tuấn Kiệt nắm chặt tay, cả người không kiểm soát được mà bắt đầu run rẩy.
Đông mập nhìn dáng vẻ của Phong Tuấn Kiệt, thở dài.
Trong lòng Đông mập thầm nói, ánh mắt lóe lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất