Tất cả đều trống rỗng và tăm tối, Cửu Thiên không biết đã bao lâu rồi.
Lúc trước, Cửu Thiên chưa bao giờ biết hóa ra sự cô độc cũng có thể giết người.
Bây giờ ít nhiều hắn đã biết được sức mạnh của lá bùa sinh tử là gì.
Nếu như đoán không sai, đây có lẽ chính là hình hài ban đầu của tiểu thế giới.
Một tiểu thế giới không có bất kỳ sức mạnh gì, không có bất kỳ thứ gì.
Tất cả những thứ mà Cửu Thiên có thể nhìn thấy chỉ là vì trong cơ thể hắn còn có tiểu thế giới của Võ Hoàng.
Mặc dù thế giới chi lực của Võ Hoàng đã bị hắn tiêu hao gần hết. Sức mạnh còn lại cũng đã bị canh khí nuốt chửng.
Nhưng tiểu thế giới quan trọng vẫn luôn ở trong cơ thể hắn.
Kinh mạch của hắn, xương cốt của hắn, lục phủ ngũ tạng của hắn chính là tiểu thế giới.
Võ Hoàng đưa tiểu thế giới của mình vào trong cơ thể Cửu Thiên, đã thay đổi hoàn toàn cơ thể của Cửu Thiên.
Trải qua sự lĩnh hội bao nhiêu năm qua về tiểu thế giới, ít nhiều Cửu Thiên vẫn có thể nhìn ra điểm khác nhau giữa tiểu thế giới và thế giới thật.
Ở đây không có bất kỳ sức mạnh nào, thậm chí còn không có đạo chi lực.
Rõ ràng không thể tồn tại trong thế giới thực.
Sau khi hiểu được điều này, sự sợ hãi của Cửu Thiên giảm đi rất nhiều.
Điều mà con người sợ nhất vẫn là thứ mà mình không biết.
Chỉ cần hiểu rõ mình đang đối mặt với cái gì, sự sợ hãi sẽ biến mất hơn một nửa.
Nhưng cũng chỉ là nhìn ra mà thôi, muốn bước ra khỏi hình hài ban đầu của tiểu thế giới này thật sự rất khó.
Chỉ có thể nói cường giả tạo ra thế giới trống rỗng này có thực lực quá mạnh. Chắc chắn là một người vô cùng đáng sợ đã dày công tôi luyện đến mức nắm chắc được tiểu thế giới này.
Hắn ta có thể dùng sức mạnh của mình để ngưng tụ thế giới trống rỗng thành một lá bùa và giữ lại nó.
Người này phải có tu vi đáng sợ đến mức nào!
Bên ngoài thế giới, lại thành thế giới.
Thực lực ở cấp bậc này cho dù trong cường giả cực hạn cũng thuộc top đầu.
Cho dù là tam thánh hiện nay cũng chưa chắc có thể so sánh được.
Phù tộc năm đó quả nhiên là thế lực mạnh số một số hai trong thiên hạ. Chỉ tiếc là, đã là một thế lực mạnh, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số mệnh bị tiêu diệt.
Sau thời kỳ hưng thịnh là thời kỳ suy bại, sau thời kỳ đỉnh cao là lúc sụp đổ. Đây chính là chân lý từ ngàn đời nay.
Cửu Thiên vẫn thử ngưng tự canh khí của mình.
Bây giờ thứ phiền phức nhất không phải là thế giới trống rỗng đáng sợ như thế nào, mà là hắn không thể sử dụng sức mạnh của mình.
Nếu như hắn có thể sử dụng được canh khí của mình, cho dù chỉ là một chút, Cửu Thiên cũng có thể thử phá vỡ thế giới trống rỗng này. Nhưng một chút sức mạnh cũng không có, Cửu Thiên không thể dùng nắm đấm của mình phá vỡ thế giới trống rỗng này.
Bây giờ hắn không thể dùng được sức lực của mình, cưỡng ép muốn ra quyền cũng chỉ đánh vào hư không mà thôi.
Thử rất lâu, Cửu Thiên mới phát hiện, không thể làm được.
Ngay cả Cửu Long Huyền Cung Tháp còn không liên lạc được, điều này chứng minh hắn đã hoàn toàn bị cô lập ở đây.
Tình huống này mới là điều Cửu Thiên cảm thấy đáng sợ nhất.
Một cảm giác bất lực chưa từng có xâm chiếm toàn bộ cơ thể hắn.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân mình yêu ớt như thế này. Trong nháy mắt dường như vô số cảm xúc tiêu cực bắt đầu tràn vào trong tâm trí hắn.
Cửu Thiên đột nhiên có cảm giác muốn phát điên, muốn tự làm hại mình, hắn chỉ có thể dùng ý chí mạnh mẽ của mình để áp chế những suy nghĩ này lại.
Lý do duy nhất mà đối phương để chân tay của hắn có thể cử động được là cho hắn cơ hội tự kết liễu.
Không biết qua bao lâu, trong sự im lặng chết chóc, Cửu Thiên dần mất đi lý trí.
Con người vẫn có giới hạn của riêng mình, ở trong thế giới trống rỗng này, có thể nghe thấy âm thanh dường như là một điều xa xỉ.
Cửu Thiên thử dùng ngón tay của mình cứa vào lòng bàn tay, đây là điều duy nhất mà bây giờ hắn có thể làm.
Đột nhiên, cuối cùng Cửu Thiên cũng nghe được âm thanh.
Đó là tiếng máu chảy.
Tuyệt vời làm sao, êm tai làm sao, mặc dù hắn biết máu chảy dẫn đến hắn dần chết đi. Nhưng ở trong trường hợp này không ai sẽ dừng lại.
Cuối cùng Cửu Thiên cũng hiểu những người khác chết như thế nào, điên cuồng như thế nào ở trong lá bùa sinh tử.
Bọn họ không làm được gì, điều duy nhất có thể làm là giết chết bản thân mình.
Chỉ có như vậy bọn họ mới có thể nghe được âm thanh, mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình!
Trên núi Bích Tiêu, tất cả mọi người đều nhìn thấy trên tay Cửu Thiên đột nhiên xuất hiện một vết thương.
Rất rõ ràng, máu đang chảy ra!
Nhìn thấy vết thương này, đại trưởng lão khẽ lắc đầu nói: “Quả nhiên vẫn bắt đầu. Một khi bắt đầu, chả khác nào bước trên con đường chết.”
Sắc mặt của nhị trưởng lão và những người khác cũng lập tức thay đổi, lúc này bọn họ không biết nên vui hay nên tiếc nuối.
Mặc dù bọn họ không thích Cửu Thiên, nhưng có thể chống đỡ lâu như vậy mới bắt đầu hành hạ bản thân, chứng minh ý chí của Cửu Thiên vô cùng vững chắc.
Một người trẻ như thế này quả thật rất hiếm thấy.
Cộng thêm tu vi của hắn, nếu như không vì Cửu Tiêu môn, ân oán giữa Thân Hoàng nhất mạch và Cửu Tiêu nhất mạch, Cửu Thiên thật sự là một người hoàn hảo để kế thừa vị trí tông chủ.
Bọn họ biết rất rõ, thời gian bên ngoài đang dần trôi qua, hoàn toàn khác với thời gian trong thế giới trống rỗng của Cửu Thiên đang dần trôi qua.
Có thể ở bên ngoài chỉ là một tích tắc, nhưng bên trong đó lại cảm giác như đã qua mấy năm.
Trong thế giới trống rỗng, không có quy tắc, chỉ có sự hỗn loạn.
Những người khác không hiểu, vẫn đang bàn tán tại sao trên người Cửu Thiên lại xuất hiện vết thương.
Lúc cửu trưởng lão nhìn thấy tay Cửu Thiên đang chảy máu, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười.
“Hừ, tu vi của cậu có cao như thế nào, thủ đoạn nhiều như thế nào, ý chí kiên cường như thế nào, cuối cũng vẫn không thoát khỏi cái chết”
Cửu trưởng lão không hề cảm thấy mình làm sai. Đối phó với kẻ địch, nên làm như vậy.
Sự tồn tại của Cửu Thiên là mối đe dọa với Thần Hoàng nhất mạch, những người vẫn luôn ủng hộ Thần Hoàng nhất mạch thành một môn phái độc lập như ông ta, không hề cảm thấy cái chết của Cửu Thiên có gì phải tiếc nuối.
Chết đi, mau chết đi!
Cửu trưởng lão vô cùng hưởng thụ khi nhìn thấy Cửu Thiên dần chết đi. Ông ta hi vọng nhìn thấy máu trong người Cửu Thiên chảy hết, nhìn thấy sự sống của Cửu Thiên bị cạn kiệt, khuôn mặt khô khốc, cuối cùng chết vô cùng khó coi.
Tốt nhất vết thương to một chút, sâu một chút, để hắn chết càng nhanh hơn!
Bây giờ tốc độ chảy của máu thực sự quá chậm.
Trong lúc các vị trưởng lão đều cho rằng Cửu Thiên đã đi trên con đường chết. Đột nhiên, vết thương của Cửu Thiên nhanh chóng lành lại.
Đây không phải là chuyện gì đáng phải kinh ngạc. Với năng lực khôi phục cơ thể của Cửu Thiên, kéo dài đến bây giờ mới khôi phục chứng tỏ Cửu Thiên đang cố ý.
Bọn họ trợn tròn mắt, nghiêng người về phía trước, không biết tại sao Cửu Thiên từ bỏ việc hành hạ bản thân mình.
Rốt cuộc ý chí mạnh đến như thế nào mới có thể khiến Cửu Thiên tiếp tục chịu đựng sự cô đơn.
“Chuyện gì vậy?”
Cửu trưởng lão hét lên. Ông ta đã tra sách cổ, cách làm này của Cửu Thiên không giống với những gì ghi trong sách cổ. Những người khác đều là vết thương ngày một nhiều, cuối cùng chết đi!
Tại sao Cửu Thiên còn có thể chữa lành?
Đúng lúc này, vẻ mặt nghiêm túc của Cửu Thiên đột nhiên giãn ra, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất