Cửu trưởng lão đứng dậy, vừa định nói chuyện, lại bị đại trưởng lão quát: "Làm gì, ngồi xuống!" 

Cửu trưởng lão chỉ vào lá bùa sinh tử nói: "Đó là của... 

Đại trưởng lão nói thẳng không hề nể mặt: "Tài không bằng người khác, mất mát là chuyện đương nhiên. Đừng làm mất mặt thêm nữa, ngồi xuống!" 

Sắc mặt cửu trưởng lão hết xanh lại trắng, trắng lại tím, cuối cùng ông ta vẫn suy sụp ngồi xuống. 

Cửu Thiên không nhìn cửu trưởng lão, ánh mắt chỉ rơi xuống lá bùa sinh tử. 

Hắn có thể cảm nhận được, khí linh trong lá bùa sinh tử đang rất hoảng sợ. Chính nó đã nhốt hắn gần một ngày. 

Nếu tính toán theo thời gian trong thế giới hư không, không biết đã bao nhiêu năm. 

Cửu Thiên chỉ cảm thấy mình thật sự không thể tiếp tục, nên mới tỉnh lại. 

Với sự tập trung của mình, hắn có thể tự tỉnh lại, chứng minh thời gian nhập định rất khó có thể tưởng tượng. 

May mắn thay, sau khi hắn đi ra, hắn cảm nhận thấy thế giới hư không đã trở nên rất yếu ớt. 

Không thứ nào có thể hoàn toàn trói buộc sức mạnh của hắn, tuy hắn vẫn chưa thể dùng canh khí. 

Nhưng thần hồn chi lực vẫn có thể dùng một cách thuần lợi. 

Thần hồn hóa thành một thanh kiếm sắc bén, thế như chẻ tre, lập tức đập tan thế giới hư không yếu ớt. 

Bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào cũng không thể ảnh hưởng đến Cửu Thiên. 

Nhát kiếm đó giống như ánh sáng chia cắt trời đất. 

Chỉ trong chốc lát, thế giới hư không biến mất, thần hồn của Cửu Thiên cũng quay về cơ thể. 

Và bây giờ, đến lượt hẳn tính sổ. 

Lá bùa sinh tử bị Cửu Thiên nắm chặt vẫn đang cầu xin Cửu Thiên tha mạng. 

Lúc này, Cửu Thiên đã liên lạc với Cửu Long Huyền Cung tháp trong cơ thể. 

" Lão Cửu, thứ này giao cho ngươi. Ta muốn mọi thứ về nó!" 

Giọng nói của Cửu Long Huyền Cung Tháp đột nhiên vang lên. 

"Ha ha, chủ nhân vĩ đại. Cuối cùng ngài cũng ra rồi. Đúng là khiến ta lo chết mất, ta thật sự không thể theo kịp, sức mạnh của phù ấn này rất lớn. Đồ của Phù tộc, đúng là cao thâm khó đoán, ta cần tốn chút thời gian nghiên cứu. Nhưng đừng lo lắng, chỉ cần nó bước vào tháp của ta, nó sẽ không bao giờ có cơ hội bỏ chạy, chỉ chờ để thành lá bùa hộ mệnh của ngài mà thôi! 

Cửu Thiên cười gật đầu, canh khí lập tức chui vào lá bùa sinh tử. 

Cửu Long Huyền Cung Tháp xuất hiện ở tay trái, trực tiếp phong ấn lá bùa sinh tử. 

Nhưng đúng lúc này, Cửu Long Huyền Cung Tháp đột nhiên phát ra một tiếng cảm thán, đột nhiên bay ngược trở về, tháp đang bốc khói xanh: "Chủ nhân vĩ đại, có cái gì đó. Bên trong nó còn có cái gì ấy!" 

Nói vậy, Cửu Long Huyền Cung Tháp đánh một phát vào lá bùa sinh tử. 

Đột nhiên, một hòn đá nhỏ xuất hiện giữa những lá bùa sinh tử. 

Cục đá này chỉ lớn bằng móng tay cái, nhưng khoảnh khắc nó xuất hiện, lá bùa sinh tử đột nhiên dường như có thêm một chút sức mạnh, phù ấn lại bừng sáng, cố gắng trốn thoát khỏi tay Cửu Thiên. 

Cửu Thiên chưa kịp phản ứng, lá bùa sinh tử đã bay đến giữa lông mày Cửu Thiên. 

Có vẻ đây là đòn phản công trước khi bị phong ấn, sắc mặt mấy người cửu trưởng lập tức thay đổi. 

Bọn họ đều quên, còn có một hòn đá do đại trưởng lão tặng, đại trưởng lão chắc chắn đây là rào cản cuối cùng. 

Tất cả con cháu Thần Hoàng nhất mạch đều mở to mắt nhìn cảnh này. Đây là đòn phản công cuối cùng hay sao? 

Ngay sau đó, sau lưng Cửu Thiên, một con rồng đen lao ra khỏi trong cơ thể Cửu Thiên, nó nuốt chửng lá bùa sinh tử vào người. 

Nuốt luôn cả cục đá, không hề khách sáo. 

Không ai trong số các trưởng lão ngờ tới cảnh tượng này. Ngay cả Cửu Thiên cũng không ngờ. Thậm chí những người khác còn chẳng biết gì về điều này. 

Đại trưởng lão ngẩn người, chuyện gì vậy, ông ta để lại viên đá này, nhưng không phải để linh thú ăn mất. 

Cửu Thiên đang định xé lá bùa sinh tử thành mấy đoạn, không ngờ Tiểu Hắc đột nhiên nhảy ra. 

Sau khi nuốt lá bùa sinh tử và cục đá, Tiểu Hắc ợ thoải mái rồi nhe răng cười với Cửu Thiên. 

Cửu Thiên cũng cười tủm tỉm, lấy ra một lọ thuốc, chuẩn bị ném cho Tiểu Hắc. 

Nhưng sau khi nghĩ lại, nếu Tiêu Hắc ăn phải lá bùa sinh tử kia thì có vấn đề gì không. Sau khi suy nghĩ một lát, Cửu Thiên lấy ra Nhân Diệt long châu ném cho nó. 

Có thứ này giúp Tiểu Hắc, nếu có vấn đề gì, Tiểu Hắc cũng có thể tự phản kháng. 

Cái gì Tiểu Hắc cũng không từ chối, nó nuốt sạch. 

Một người đàn ông và một con rồng, đứng kiêu hãnh trên bục cao. Tất cả con cháu Thần Hoàng nhất mạch đều lặng ngắt như tờ. 

Cửu trưởng lão suy sụp, cứ như già thêm mấy chục tuổi trong nháy mắt. 

Ông ta vốn tưởng rằng lá bùa sinh tử nhất định có thể giết chết Cửu Thiên, nhưng không ngờ rằng cuối cùng nó lại bị phá hủy trong tay hắn. Còn chẳng làm Cửu Thiên rơi một cọng tóc. 

Điều gì đang xảy ra? 

Cửu trưởng lão khóc không ra nước mắt. Đó là lá bùa sinh tử quý giá ông ta quý trọng nhiều năm. 

Thứ này, giữ lại để cứu mạng. Lấy được nó sẽ thêm một mạng sống nữa. Giờ tất cả đã bị phá hủy. 

Đại trưởng lão là người đầu tiên lên tiếng, ông ta đứng dậy vỗ tay nhẹ nhàng, nhìn Cửu Thiên nói: "Chúc mừng cậu, đã qua ải đầu tiên. Cửu Thiên, tôi phải thừa nhận, chúng tôi đều xem thường cậu. Hy vọng lần sau cậu sẽ có vận may đó. Ba hôm nữa cuộc khảo hạch thứ hai sẽ bắt đầu. Bắt đầu từ núi Đan Tiêu. 

Sắc mặt đại trưởng lão hình như không tốt lắm, bỏ đi không hề do dự. 

Tất cả mọi người đều cho rằng đại trưởng lão không vui vì chiến thắng của Cửu Thiên. Nhưng trên thực tế, sau khi quay đầu lại không ai nghe thấy lời tự nói của đại trưởng lão. 

"Đáng chết, sao đồ của chủ nhân lại để linh thú ăn mất? Đây chẳng phải phung phí của trời sao? Cửu Thiên, tốt nhất cậu nên kế thừa truyền thừa của chủ nhân. Nếu không tôi sẽ dùng mọi cách để loại bỏ cậu!!!" 

Các trưởng lão khác cũng rời đi, không muốn nói lời nào. 

Sắc mặt họ xấu xí hơn đại trưởng lão rất nhiều, bởi vì Cửu Thiên thật sự tát mạnh vào mặt bọn họ. 

Cứ như Cửu Thiên có thể dễ dàng vượt qua khó khăn đầu tiên, cũng như đang nói dòng dõi của thần hoàng họ vô dụng. 

Các đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch cũng lần lượt rời đi. Chỉ là không giống như lúc họ đến, giờ họ nói chuyện chín chắn hơn rất nhiều, ánh mắt thay đổi khi nhìn Cửu Thiên. 

Ít nhất, trong mắt họ bây giờ, Cửu Thiên quả thực là một cao thủ đáng sợ.. 

Mặc dù họ vẫn không thích Cửu Thiên, chân thành hy vọng Cửu Thiên sẽ chết trong thử thách thứ hai, thế nhưng họ không dám chế giễu Cửu Thiên một cách bừa bãi nữa. 

Bởi vì chế giễu những người giỏi hơn mình chỉ có thể tự rước lấy nhục mà thôi. Kể cả Cửu Thiên có vượt qua cửa ải thứ hai hay không, cũng mạnh hơn họ rất nhiều. 

Đám đông trên núi Bích Tiêu nhanh chóng giải tán. 

Sẽ không có ai cổ vũ và xin chữ ký Cửu Thiên như tại nước Võ Đỉnh. 

Ngay cả Đông mập cũng chỉ cười gật đầu mà với Cửu Thiên từ phía xa, sau đó theo đám đông rời đi. 

eyJpdiI6InpDdGVqWUJKOVlRaUN5S0d4dkhqdnc9PSIsInZhbHVlIjoiRVNuYTZPTkZrWVIyditLWXgwM2xiOVYwaFwvUVh3Z2UxQkNYRGtyQjduWHp0V0JnK1ZpTThmQUNqcklIMkhQMzZOVTFJUENcL05qdVcrbHJ5WkNsaEFPVWxsem5jWWhnUWhTb0dxVCswVmVTWUU4MkZkV0dJK01xR3VIelNkdW5Va3dKRUI3dVQ4MEpmVCtiZW1vTWpMMEtBdU9Od09JdHFJVXJzbFI1cTFiVU9QTzNLenNHcDQyY0hGd1RwdmNBa3gyVmRkVU1tdnhqVnJTaWtNYUNPSEJyaE9aUitTK2dNTFUraWxDTTJ3Q00xMVVHekZIb3NxNHV4MlRwYXc3R1wvOURRVXhYT041S3hUXC95NFJIRDI3VVdUTXJzMXdrR2l6ZU1Qek5cLzhHY0h5ND0iLCJtYWMiOiIzNGY1MzIwMDgwYjU4MGFlZDIzZmRlOWE2ZjNiY2QyM2JiNmNhMGQzNGE5YjdjZTg4YTM5NWU2ZGY2NWFkYjBkIn0=
eyJpdiI6Ik1TUUo4Sk5oeGZQcWlaM3dnMlwvNW1BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktSeTU3R1hNY01nUERNZGdGZ0RTQnJwbVdLaW1rVWIrVmNGTVVCQk5KQ1pKTWVFZ1VOdjFBeDlkUDZscFhhZExVajFMdTgyM3lpMW80Nm9JWVIwd3lEdU1JNEwrK2VMalo1bjI5QTNQa1YzM2pVWmlZRWxsUFJqMHFrbE9MTXBWRDhkOGJLdnJOYU9FNTNRbjR1SFdlZmFjSlV3UTFoVTc3YTlnWXlseGRMYzh1QzBqSnY1bjJ5d2hUXC9BYVg1bG8xaFl2Rm1ENkk2TW8rUkMwcEk3ZGhacFJlYXhmNTg1VW5tUllkMzhVV3pRPSIsIm1hYyI6ImMwYzc5NTI1NjY4NDI4YjIwMjIxN2MwZjJjY2MxMDZjY2Y2YTBlOGUyZjhlZWM1NjA5YjdlZWFkZGUzMDk1YjQifQ==

Cửu Thiên nhẹ nhàng mà vuốt người Tiểu Hắc, bật cười nói: "Xem ra không khó như mình nghĩ

Ads
';
Advertisement
x