Trăng tròn, ánh sao lấp lánh. 

Đêm khuya lặng lẽ tới. 

“Chết tiệt! Đáng hận! Đáng giận!” 

Trên núi Đan Tiêu, cửu trưởng lão đang ở trong điện Quảng Đức, lớn tiếng mắng chửi. 

Trong cả đại điện, chỉ có ba người. 

Đó chính là ngũ trưởng lão, bát trưởng lão và cửu trưởng lão. 

Ngũ trưởng lão và bát trưởng lão đều ngồi nhìn cửu trưởng lão không ngừng đi đi lại lại ở trong đại điện, lượn qua lượn lại ở trước mắt. 

Bát trưởng lão đặt ly trà xuống, chỉnh lại áo bào rộng của mình, sau đó vuốt bộ râu như dê núi của mình, nói: “Cửu trưởng lão, ông ngồi xuống đi, đừng sốt ruột. Chẳng qua chỉ là một tấm phù ấn bị hủy thôi. Tới mức tức giận vậy sao?” 

Cửu trưởng lão lớn giọng nói: “Đây không chỉ là vấn đề phù ấn bị hủy. Tên Cửu Thiên đó ở trong tôi không chút tổn hại vượt qua ải đăng thiên thứ nhất. Không chút tổn hại ông có biết không? Sự tức giận này thật sự khiến tôi sắp phát điên rồi. Hắn đánh cháu trai của tôi, rồi đánh tôi, còn giết lên núi Cửu Tiêu, bây giờ còn ở trước mặt tất cả mọi người, dùng thực lực vả mặt tôi. Sự sỉ nhục to lớn!” 

Ngũ trưởng lão khẽ cười nói: “Có nhục nữa, ông bây giờ cũng phải nhịn. Không phải tôi nói ông đâu, khi người ta tới núi Thần Hoàng thì ông nên trực tiếp báo cho đại trưởng lão thì sau đó không có nhiều chuyện tào lao như này. Hơn nữa, ông chắc chắn không phải nhìn ra chiếc nhẫn trên tay cậu ta, muốn ra tay cướp đoạt đấy chứ? 

Vẻ mặt của Cửu trưởng lão hơi thay đổi, lại thẹn quá hóa giận nói: “Ngũ trưởng lão, lời này của ông là có ý gì? Bây giờ ngay cả ông cũng định giẫm tôi một cước đúng không?” 

Ngũ trưởng lão vuốt bộ râu quai nón của mình, cười nói: “Đừng tức giận, hỏi thôi. Cửu trưởng lão, ông bình tĩnh một chút. Tôi xem ông là bạn nên lúc này mới lên tiếng hỏi. Nếu không lời này tôi nên đi nói với nhị trưởng lão và đại trưởng lão rồi" 

Cửu trưởng lão nghe vậy cuối cùng cũng im miệng, tức tối ngồi xuống bên cạnh. 

Ngũ trưởng lão gật đầu nói: “Như vậy là đúng rồi. Cửu trưởng lão, chuyện của ông có thể để xuống đã. Dạo này bớt lộ diện, an tâm dưỡng thương là được. Tiếp theo thì xem bát trưởng lão” 

Bát trưởng lão cười nói: “Áp lực có hơi lớn. Vốn tôi rất có lòng tin đối với ải đăng thiên thứ hai do mình thiết lập. Nhưng hôm nay nhìn thấy thủ đoạn phá giải lá bùa sinh tử của tên Cửu Thiên đó thì cảm thấy có chút không tự tin lắm. Tên Cửu Thiên này có dũng có mưu, đầu óc linh nhạy, hơn nữa thực lực thật sự không yếu. Có thể còn biết thủ đoạn mà chúng ta biết, có phong phạm của Ngô Tân và Tố Thu năm đó.” 

Ngũ trưởng lão nói: “Sao thiếu tự tin thế. Bát trưởng lão, ông nói cho chúng tôi đi. Giờ còn ba ngày, nếu không được, chúng ta còn có thể tăng thêm độ khó, hoặc đổi đề khó cho cậu ta” 

Cửu trưởng lão cũng vội vàng nói: “Phải, bát trưởng lão. Nói thử xem, ông là định thiết lập ải khó gì?” 

Bát trưởng lão nói: "Thôi vậy, nói cho các người nghe cũng không sao. Nhưng các người nhất định đừng truyền ra ngoài trước. Bởi vì đề này quả thật có hơi, he he, nói thế nào nhỉ, có hơi quá đáng!” 

Cửu trưởng lão vỗ ghế nói: “Không quá đáng, không có chỗ nào quá đáng cả. Chỉ cần có thể làm khó được tên Cửu Thiên này, khiến cậu ta không làm sao được là được” 

Bát trưởng lão khế cười nói: “Cửu trưởng lão. Cái ông muốn nói thật ra là khiến cậu ta chết nhỉ?” 

Ngũ trưởng lão và bát trưởng lão nhìn nhau, hai người cười không ngừng. 

Ánh mắt của cửu trưởng lão hơi thay đổi, bỗng đanh giọng nói: “Không sai, tôi là muốn cậu ta chết. Tôi hận tên này, các người có thể nói tu vi trong những năm nay của tôi đều đi tu sự nhỏ nhen cũng được. Nhưng dù sao cậu ta cũng là người của Cửu Tiêu nhất mạch. Lẽ nào các người thật sự muốn ngồi nhìn cậu ta ngồi lên vị trí tông chủ, hoặc ác hơn, sau này đạt tới cực hạn, trở thành chí cường trong thiên hạ, sau đó quay về tìm Thần Hoàng nhất mạch của chúng ta gây rắc rối sao? Tin tôi đi, tên oắt này chắc chắn có tiềm lực này!” 

Ngũ trưởng lão và bát trưởng lão nghe vậy thì không cười nổi nữa, bởi vì bọn họ biết rõ, điều cửu trưởng lão nói là đúng. 

Trầm ngâm một lát, bát trưởng lão nói: “Ải thứ hai trong Đăng Thiên Cửu Nạn này, tôi định để cậu ta vào trong Tiểu Huyễn Thiên ở núi Đan Tiêu bọn ta” 

Cửu trưởng lão và ngũ trưởng lão nghe vậy thì nhíu chặt mày. 

Ngũ trưởng lão không hiểu mà lên tiếng: "Đây tính là khảo nghiệm gì chứ? Tiểu Huyễn Thiên của núi Đan Tiêu các người không phải tùy tiện một đệ tử nào cũng có thể đi vào 

hay sao? Lẽ nào ông định để tên Cửu Thiên đó đi vào trong Tiểu Huyễn Thiên, hái ít thảo dược quay về luyện đan à? Tôi nói cho ông biết, tên oắt này là đệ tử của Ngô Tân, tôi từng hỏi Thư Thánh rồi, cậu ta thật sự là khí – võ song tu. Sự tích của cậu ta nếu đem ra, có thể dọa chết các người. Nước Đan Thanh cũng chạy một vòng, ngay cả Đan Thánh quốc chủ A Tinh cũng không thể làm gì được cậu ta” 

Lời của ngũ trưởng lão khiến Cửu trưởng lão bát trưởng lão sững sờ tại chỗ. 

Bọn họ chưa từng thật sự nghe ngóng sự tích trước kia của Cửu Thiên. 

Bát trưởng lão nói: “Thật nguy hiểm. Rốt cuộc vẫn là ngũ trưởng lão mưu tính kỹ, nghe ngóng rõ trước về chuyện của cậu ta. Nếu không tôi thật sự có ý để cậu ta luyện đan một trận. Có điều vẫn được, bây giờ tôi không định để cậu ta luyện đan, tôi sẽ để cậu ta đi mạo hiểm. Trong Tiểu Huyễn Thiên có huyền cơ khác. Không biết hai vị trưởng lão có từng nghe tới một cây thần dược tên là Hỗn Độn Thiên Lan chưa?” 

Nghe thấy bốn chữ Hỗn Độn Thiên Lan, cửu trưởng lão và ngũ trưởng lão đầu tiên là hơi sững người, sau đó hai người đều cười lên. 

Bọn họ đương nhiên từng nghe nói cây thần dược này, cũng lập tức hiểu bát trưởng lão muốn làm gì. 

Cửu trưởng lão cười nói: “Ừ, ải này quả thật đáng tin hơn lá bùa sinh tử của tôi nhiều. Hơn nữa cũng không ai có thể nói gì. 

Ngũ trưởng lão nói: “Đây mới giống dáng vẻ của khảo nghiệm. Bát trưởng lão, tính kế này quả thật không tệ. Xem ra không có gì phải lo lắng rồi. Bên phía lục trưởng lão thất trưởng lão, tôi không cần chạy đi một chuyến nữa. 

Bát trưởng lão cười nói: “Nói gì thế. Chẳng qua là muốn để Thần Hoàng nhất mạch lấy lại đồ mà thôi. Tất cả đều là vì tông môn!” 

Cửu trưởng lão và ngũ trưởng lão gật đầu khẽ cười, ba người cùng lúc nâng ly trà lên, sau đó một hơi uống cạn. 

Cùng lúc này, trên núi Cửu Tiêu. 

Đại trưởng lão Lương Long đang rất buồn bực ngồi uống trà với ông lão mù. 

Đại trưởng lão cười khổ nói: “Ông cũng nhìn thấy rồi nhỉ. Đồ tôi dã đưa rồi, không ngờ người không thử ra lại bị một con súc sinh cướp đi. Xui xẻo, thứ này tôi đã tích không biết bao nhiêu năm. Nếu ông tìm sai người, tôi nhất định bắt ông đền tôi gấp mười lần viên đá!” 

Ông lão gật đầu nói: “Đừng nói mười lần, hai mươi lần, một trăm lần tôi cũng đền trả ông. Chỉ sợ tới lúc đó ông không dám nhận! Lương Long ơi Lương Long, Niết bàn những năm nay có phải đã niết ông tới ngu rồi không, như này ông cũng không nhìn ra ư? Rõ ràng là tìm đúng người rồi, cái này còn đáng tin hơn bản thân ông thôn phệ!” 

Đại trưởng lão kinh ngạc nói: "Ông đừng hù tôi, một con súc sinh ăn rồi có thể đại biểu cái gì? Đợi đã, ông không phải muốn nói... 

eyJpdiI6IjZNVUwxbjBrb1Q5eEF2Y0Y5SHdDK2c9PSIsInZhbHVlIjoiZGNIeURqNlcyTHRxa2xtWFptbnJTd1dZUEx6YlM2UGVVaEdwXC9PRUZKbGJjK0RraE5iNUZHM1A4Tkw4MVR2WmtrUUZENjhzblRHeVFoVUNcL3B5MnNtZktraU9JdEgzT2dsZjJJMUlRSGtSNzNmWEtxbm91dkNyTnNQb01zK0RJYlYzUlwvQXFjbUVmb1lPTWxcL1Rva1Yzd003QVh1WUlvV3NkYmUxT0VoVW0yT1pSdkh4TDZOenhZT1U3RDJFMXlkUW9CUjlTUmVMcnFIUjNyY1Q5dTAyeWlGQmZ2cmVaMGtsRlF0K2cwUDRkVzJJbkZhNzVDZjlDckxZXC9tUHNHUHBKV0lHMTR2RDZMQkp0ODJtZDY0VVZqVzhYWlFTQk9ZYlA4K2VuQ05iVEJ4MGdUaXlXRW0yS3kxdTRJMFpvMHVxc1dubnh5cENKSDA4SkVuN1VSMmlTYTJacnBZQTNOWDBWN3JqRTJiVDA3cXNwUVU0MlBtNElcLzNXTVpMWDl3c1pVSXJuZmZjc09TVDJ2WnFVNHhhNUVLMjNEaUo2Mk53aGdqUDdGeTl2QzNza2lvNzNGdFNJb1hCUGVYajJ3QXhMY2FvMTRyM3cwVG91VEkyazRFc3JhdThrQ2M1eElBenVhRE50eHRnWG9XeTJnRzQ0XC9HSVhHV2QzbU1USVBsaXJiVmY5UDk5UUhieUhrUDN5UVZnZEpVRXh2Y0lHdXpnRE5OQ1wvTXJmXC9rdm50Ymg5bjl4eUVwMUNCb1pVQVZcL3B0dmxhZTBWM2tTKzhxSDhSK0xUS2JFMVRaRW9BZndkMFBiYXQwNHN0cWtZVjBmeXhGMU1yb2c1bXFNcUtjbURMeU1ldmlrUmpBTjhBSDRLRG16NlFIa3pqeWdGazY4bDhTMmhkQVwvK3d0VXJoQTUwNW9sUDd2VVJrQ2NGZkNJdTJGNTZtSGEzZ29wM3hNY3Y3NGxyc01sckE9PSIsIm1hYyI6IjJhMzhiZDVkZTk1ODFmNTY2NjY0YWJkZTJmNmVhODkzZTMwNGZlNjBhMzc1MDg3ODY2ZDIwMmRkOWM0YTY5ZTYifQ==
eyJpdiI6IkZjalUxZk53SGhHSmdNbGRHVFc5XC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImdsdmJncUhUWGlURkJHUGs1TFwvTzNJWU1rejFFOFBcL1wvT3I4SnQ1dnJDTnFHMGYrRUd6M0s4alZsbDVXZlpmaUtvRTZXUlFWNXhLcE1WR05QZFJadGlvYmJoNWVnQUlwbG5nN1JtTElSaTVtSW1XNTFmczNDcFVxUWpZZzNCWCtOM1VpRStFaUtDN25Ubzg2bHVpcWJqZnlGd3dveEY1YmViWXdxQUNOdXVlSEx0RmREOE5rSlNcL1dTWUZtTzhBbFJ4WE9ORXJEeE90NVFxbmp1alpraUtsTzIrUVFLcHo3RDdsWTVndEFUQkhWNkdWWEcrMG1ZV3IwK3NsTENtSnBcL1NxWXU1XC9CN3crdHJCM0RzVTZPMEl0K0FqNXhQNDB5UDQ0djhsZnljZWxJPSIsIm1hYyI6ImMyNjA0NGE5MjJlZmVkZmMwNDYyZTViNzQ4MTZkNDZhOGJlZjIzYmYxOTQ5Y2FmOWFiZWRhYzZmMjhjYjQyMjIifQ==

Ông lão cười thành tiếng, nói: “Đó là đương nhiên, truyền thừa đã bắt đầu rồi!”

Ads
';
Advertisement
x