Cầm một vốc cát, Cửu Thiên nghiên cứu kỹ. 

Hắn bỗng nhớ tới lời bàn luận của đệ tử Thần Hoàng nhất mạch mà hắn đã nghe được trước khi đi vào. 

Trong đó có một người nói như này “Nói không chừng sau khi năm vị trưởng lão đi xuống thì đã loại bỏ quá nửa vật cản trở!” Câu nói này, Cửu Thiên nghe rất rõ. Vốn hắn tưởng hai chữ đi xuống là chỉ đi vào trong Tiểu Huyễn Thiên. 

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy không đúng lắm. 

Cái gọi là đi xuống này, có khả năng là chỉ đi xuống dưới đất! 

Ánh mắt của Cửu Thiên quét qua xung quanh, quan sát kỹ xem có dấu vết đất đá từng di chuyển không. 

Thị lực của hắn rất tốt, quét mắt một cái thì có thể nhìn rõ thậm chí hình dạng của một hạt cát. 

Động tác của Cửu Thiên khiến sắc mặt của bát trưởng lão đỏ rồi lại xanh, xanh rồi lại tím. 

Ông ta cố ý không nói cho Cửu Thiên làm sao tìm kiếm Hỗn Độn Thiên Lan, là muốn hố Cửu Thiên một vố ở phương diện này. 

Kết quả không ngờ Cửu Thiên chỉ chạy lung tung mấy canh giờ thì phát hiện dụng ý của ông ta. 

Hơn nữa, đoán phát trúng ngay. Không sai, Hỗn Độn Thiên Lan chính là ở sâu dưới lòng đất của Tiểu Huyễn Thiên. 

Không lâu sau, Cửu Thiên tìm được dấu vết lùn đất từng di chuyển. 

Không thể nói là từng đào lên, mà nên nói là từng lật lên. 

Cửu Thiên dùng tay gạt đi ba tấc bụi đất ở bên ngoài cùng, lập tức đập vào mắt là một đạo trận pháp do tinh thạch hợp thành. 

Nếu Cửu Thiên không nhìn nhầm, đây chắc là trận Di Thiên dùng để truyền tống. 

Trận pháp rất lớn, diện tích cả mười dặm. 

Hơn nữa theo Cửu Thiên thấy, nơi này chắc chắn không chỉ có một trận pháp này. 

Khẽ lắc đầu, Cửu Thiên vung tay xua tan tất cả bụi đất, nhìn kỹ trận pháp. 

Không thấy ánh sáng, tinh thạch khuyết thiếu, nhìn một cái là biết có người cố ý. 

Cửu Thiên khẽ nói: “Một cuộc khảo nghiệm mà thôi, tới mức vậy sao? Đường đường là Thần Hoàng nhất mạch, xem ra cũng không phải quá rộng lượng, thích chơi loại thủ đoạn nhỏ này.” 

Lời của Cửu Thiên, mọi người nghe rõ. 

Sắc mặt của bát trưởng lão rất khó coi, bị Cửu Thiên mỉa mai như vậy, ông ta cũng không thể phản bác. 

Các trưởng lão khác đều cúi đầu không nói, đại trưởng lão khẽ lắc đầu với bát trưởng lão. Rõ ràng, đại trưởng lão cũng cảm thấy thủ đoạn trẻ con giận dỗi này của bát trưởng lão có hơi quá rồi. 

Không ít đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch nghe thấy lời của Cửu Thiên đều bị xấu hổ đỏ mặt tía tai. Tuy ải Đăng Thiên thứ hai này không phải do bọn họ bố trí, nhưng cách làm của bát trưởng lão quả thật đại diện cho cả Thần Hoàng nhất mạch. 

Lẽ nào đường đường là Thần Hoàng nhất mạch, ngay cả mấy viên tinh thạch duy trì vận hành trận pháp cũng không lấy ra được. 

Gỡ tinh thạch của trận pháp ra như này, thật sự có hơi nhỏ nhen. Bọn họ cũng không thể không thừa nhận, Cửu Thiên nói đúng. 

Trong Tiểu Huyễn Thiên, Cửu Thiên vừa nói vừa gọi Lão Cửu ở trong lòng: "Lão Cửu, ra đây xem trận. Xem giúp ta làm sao phá trận pháp. Trình độ trận pháp của ta, sợ sẽ xảy ra vấn đề!” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp chui ra từ tay trái của Cửu Thiên, nói với giọng rõ ràng: "Chủ nhân vĩ đại, tùy tiện dùng hai viên tinh thạch đặt ở hướng Đông Nam và hướng chính Bắc là được. Chậc chậc, trận pháp nhà ai ngay cả tinh thạch cũng bị trộm thế, thật là nghèo điên mà 

Lời của Cửu Long Huyền Cung Tháp còn không khách sáo hơn Cửu Thiên. 

Bát trưởng lão thật sự sắp tức nổ phổi, nghiến chặt răng. Bị Cửu Thiên nói thì cũng thôi đi, vậy mà còn bị một cái tháp trong tay Cửu Thiên mỉa mai, bát trưởng lão chỉ cảm thấy hôm nay ông ta mất hết mặt mũi. 

Cửu trưởng lão luôn nói chuyện giúp bát trưởng lão hoàn toàn không biết nên nói gì, cũng nhìn bát trưởng lão với ánh mắt đồng cảm. 

Lúc này bát trưởng lão không thể chạy vào trong Tiểu Huyễn Thiên mắng Cửu Thiên, hơn nữa, ông đưa ra đề khảo nghiệm cho người ta như vậy, còn không cho phép người ta 

oán trách vài câu sao? 

Về tình về lý, bát trưởng lão thật sự có chút nói không lại Cửu Thiên. 

Lấy ra mấy viên tinh thạch, Cửu Thiên đặt theo vị trí Lão Cửu nói, lập tức trận pháp bèn sáng lên. 

Đưa tay rút trọng kiếm Vô Phong ra trước, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, lúc này Cửu Thiên mới đứng ở trên trận pháp, sau đó khởi động trận pháp. 

Ngay lập tức, cảnh sắc thay đổi, trong bức màn ánh sáng mà mọi người quan sát, cũng xuất hiện ánh sáng bảy màu. 

Chỉ trong nháy mắt, Cửu Thiên bèn xuất hiện ở trong một phiến đại dương màu đỏ rực. 

Ngay lập tức Cửu Thiên bay lên, lại phát hiện xung quanh mình vô cùng nóng rực, nhìn kỹ lại, đập vào mắt là dung nham lưu động. 

Không đúng, đây không chỉ là dung nham. 

Cửu Thiên nhìn kỹ, phát hiện dung dịch màu đỏ đang lưu động ở xung quanh càng giống máu hơn. 

Trận pháp đưa hắn vào, đứng ở trên một tảng đá ngầm bằng phẳng. 

Cúi đầu quan sát thì có thể phát hiện đây căn bản không phải đá ngầm gì. Mà là một thi thể của thú Hỗn Độn với hình thù kỳ dị. 

Nhìn ra được, trước khí thú Hỗn Độn này chết chắc có kích cỡ khổng lồ, nó chỉ còn lại nửa cái đầu, còn có thể khiến người ta khắc được trận pháp, thật sự không đơn giản. 

Dung dịch màu đỏ lưu động thỉnh thoảng phun ra các loại lửa, chia thành ba màu đỏ, lam, trắng. 

Không cần nhìn kỹ, Cửu Thiên cũng biết ngọn lửa này đốt trên cơ thể người chắc chắn rất đau. 

Bởi vì Hỗn Độn chi khí ở đây thật sự quá nồng đậm. Cửu Thiên cảm thấy thần hồn của mình vô cùng sảng khoái, dường như chỉ hít thở sâu một chút thì có thể hút vào không ít Hỗn Độn chi khí. 

Cửu Thiên cười nói: “Nơi này là một nơi tốt để tu luyện Hỗn Độn chi khí” 

Cửu Thiên vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về đằng xa. 

Đột nhiên, Cửu Thiên nhìn thấy trên tảng đá ngầm rộng mười trượng ở bên trái viết mấy chữ to. 

“Hỗn Độn Thiên Lan, cách đây ba trăm dặm!” 

Cửu Thiên suýt nữa cười thành tiếng. 

Chỗ này còn đặt biệt chỉ dẫn tuyến đường. Nét chữ có hơi mờ, hình như bị dung dịch màu đỏ quét rất lâu, đã gần như không nhìn thấy nữa. 

Lúc này, các vị trưởng lão lập tức nhìn sang bát trưởng lão, vẻ mặt kinh ngạc. 

Dường như đang nói, ông đã lấy tinh thạch đi rồi, tại sao không xóa chữ trên đá ngầm. 

Bát trưởng lão thật sự muốn tự tát mình, ông ta quả thật đã quên mất cái này. Năm đó để lại ký hiệu này, chỉ là để tiện cho lần sau tới tìm kiếm. 

Lần này thiết lập khảo nghiệm cho Cửu Thiên, chỉ mải thiết kế những thủ đoạn nhỏ kia, không nghĩ ra đã quên mất cái này. 

Sai sót, sơ ý! 

Bát trưởng lão chỉ có thể cố nói: “Nhìn cái gì, tôi là cố ý để lại. Ai nói Thần Hoàng nhất mạch chúng ta nhỏ nhen, tôi đã cố tình để lại ký hiệu. 

Lời nói và sưng mặt như này, ngay cả các đệ tử cũng không qua mắt được. 

Bởi vì khi bát trưởng lão nói lời này, sắc mặt khó coi tới mức sống như ăn một con chuột thối. 

Trong bức màn ánh sáng, Cửu Thiên trực tiếp quăng trọng kiếm Vô Phong vào trong dòng nước màu đỏ, sau đó phi thân giẫm lên, điều khiển trọng kiếm Vô Phong đi về nơi chỉ dẫn. 

eyJpdiI6IkZmR2lLN3M3aXhjajRweUNBMjZ0WkE9PSIsInZhbHVlIjoiRm5GekZqZkxadGJMUkIrNVVuVXIzWXNSem1YbE1YaURpMGZRRG1yR0N6TnlPMGFSSHpkRDdEQnRyZGhHWjZCbVRKQ3hKT2V3VU1UVnZZa1h4cjhqWDhVdE40bGthY1ZWeTl0a2Z4blVqTVBFRXlqTGtBTGh6eHcxU2VnTjBrenl0NGQyQkpJUlpJUEtxbXJiRFdHNitSUkNPYTlUNjlkNUNOOGxrNzdlTENvYTM5YktPQ1JSK0lWeTFhRzhWUmhUIiwibWFjIjoiYTI3MWUyN2RhNWVjMmQxOGIwZGI3NTgxZjVhYTQ3ZTJkNmEyOGM1NTZkYzZmNGIzYmNhZGUyMDY2MjE0YzMyMCJ9
eyJpdiI6IlZaMFdsZVwvYUFqbVJrVWdjQnlOTjN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5UZURVN2RtVm1sRExzSHJlWVBUamFNNndMOWVYQjVCUGFEWHkwWmdFQnFPK3VYdHpyUmgxZ3NMSHV3QlNycTZcL1dkK2t1bFFxMmV4ZExrQzFWREFnYko4R1FpM0E4NlhDRm1QUCtjbjZjNENka24zNmJjak5iaGZkRTVJV1BrcHJwS0hKbWpkSlhoNmNGb1M4OVNiMjk3OEZVMVhyUmxIdjdpOUIwNFwvajNPSUwxNTJNQ3VFRGg5WUcyZ25XNFR3IiwibWFjIjoiODI5NjQxODZmZGYxOWFiNmU0NGNlYjFmOTlkYzI1NDExZmE4YWIxYjk4MzM0NDQzZmNjMzM4ZmYyOTlhZDY5NiJ9

Cửu Thiên thậm chí còn ngâm nga câu hát. Trọng kiếm Vô Phong đi nhanh, tất cả sóng nước màu đỏ cuộn lên đều bị một tia canh khí Cửu Thiên phóng ra, trực tiếp cặn lại. Bát trưởng lão nghiến răng nói: “Cho cậu đắc ý, lát nữa cậu sẽ không cười nổi”

Ads
';
Advertisement
x