Cửu Thiên không biết nên gọi con rồng này như nào.
Nếu chỉ gọi là hỏa long, vậy thì thật sự không chính xác lắm.
Chỉ riêng từ khí tức mà nói, con viêm long có vẩy là dung nham, mắt là mặt trời như này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần con rồng khác.
Nó chắc chắn là con rồng mạnh nhất mà Cửu Thiên từng gặp từ trước tới nay.
Cửu Thiên thậm chí cảm giác, cho dù là con Thông Thiên Ma Vượn mà Phong Thiên nuôi dưỡng cũng chưa chắc mạnh bằng con rồng này.
Nhìn vẩy của nó đi, mỗi một cái đều giống như ẩn chứa lực lượng vô tận.
Cửu Thiên không biết con rồng này ngưng tụ ra tiểu thế giới của mình chưa, nhưng từ mức độ nồng đậm của đạo chi lực, cho dù là cường giả cực hạn, sợ rằng cũng không thể so sánh với nó.
Thú hoang đáng sợ như này, một khi nhìn thấy, phản ứng đầu tiên nên là quay đầu chạy.
Nhưng Cửu Thiên không làm như vậy, nguyên nhân ư, cũng rất đơn giản.
Bởi vì con rồng này chắc là không thể cử động!
Chín thanh kiếm lớn giống như trụ đá, đâm xuyên cơ thể của viêm long.
Từ trên xuống dưới, hiện lên hình dạng của trận pháp, ghim chặt viêm long ở trên vách đá tràn ngập phù văn trận pháp.
Máu của nó vẫn đang chảy, lúc này Cửu Thiên mới phát hiện, dòng lửa nhìn thấy vừa rồi, thật ra đều là máu rồng của con viêm long.
Chẳng trách đạo chi lực nồng đậm như vậy, chẳng trách có mùi máu tanh.
Có điều những trường kiếm đó bị trạng thái máu ăn mòn thì thấy, con rồng này chắc cũng bị ghim ở đây rất lâu.
Mười năm, hai mươi năm, thậm chí trăm năm cũng có khả năng.
Con rồng này có thể mất máu lâu như vậy vẫn chưa chết, cũng được coi là kỳ tích.
“Con người, nơi này không phải là nơi ngươi nên tới. Cho ngươi mười giây, mau chóng rời đi, nếu không ngươi chết không chỗ chôn!”
Viêm long lên tiếng với giọng nói già nua.
Có thể nói tiếng người, chứng minh đã là lão quái vật sống ít nhất mấy trăm năm.
Thú hoang muốn nói tiếng người, cách duy nhất chính là mô phỏng con người, học cách phát âm của con người, học ngôn ngữ của con người.
Cái này không tích lũy rất nhiều năm là tuyệt đối không làm được. Cái này không phải lực lượng đạt tới mức độ nhất định thì có thể học được. Chỉ có thể nói thú hoang càng mạnh, càng tiếp xúc nhiều với con người, khả năng học được sẽ lớn hơn.
Ví dụ như Tiểu Hắc, lực lượng của nó hiện nay trong các thú hoang cũng không thể tính là yếu. Nhưng muốn nó học được tiếng người, vậy e rằng vẫn phải từ từ.
Cửu Thiên bình tĩnh nhìn con rồng già này, cười nói: "Ngươi đã có dáng vẻ này rồi, còn muốn uy hiếp ta ư?”
Trong mắt viêm long bỗng phóng ra hai luồng ánh sáng mạnh.
Cửu Thiên còn chưa kịp phản ứng, hai luồng ánh sáng trực tiếp cưỡng chế xóa đi không gian ở hai bên của hắn, hóa thành hai đoàn lực lượng Hỗn Độn lưu động.
Cửu Thiên không dám hành động, bởi vì hắn đã cảm nhận được, hắn chỉ cần cử động thì sẽ bị lực lượng Hỗn Độn này cuốn đi.
Con rồng này xem ra đã đạt tới mức đăng phong tạo cực ở phương diện lực lượng Hỗn Độn.
Nếu hai luồng ánh sáng này đánh vào người của Cửu Thiên, Cửu Thiên cũng không biết mình sẽ như nào.
Chết là chắc chắn sẽ không chết, có Sinh Linh Đại Đạo hộ thể, tuy không thể dùng nhưng cũng khó giết nhưng bị thương là chắc chắn!
Thần sắc của Cửu Thiên trở nên vô cùng nghiêm trọng, con rồng này cho dù bị khóa chặt, vậy mà cũng có thực lực này.
Viêm long nói tiếp: “Ngươi còn năm giây. Đừng vọng tưởng mình ở trước mặt viêm long tổ có tâm lý ôm may mắn. Với thực lực của ngươi, ở trước mặt ta, chỉ có một con đường chết. Con người ngu xuẩn!”
Cửu Thiên nhíu mày, viêm long tổ, con rồng này dám tự xưng là tổ, không đơn giản!
Có điều Cửu Thiên căn bản không có ý rời đi, hắn đã rút trọng kiếm Vô Phong của mình ra.
Tới cũng tới rồi, nếu lúc này vậy mà bị người ta dọa quay về, đó không phải là Cửu Thiên nữa.
Cửu Thiên đanh giọng nói: “Rất xin lỗi, ta không có ý rời đi. Ta tới đây chỉ là muốn tìm Hỗn Độn Thiên Lan, không có ý gì với ngươi. Nếu ngươi có thể nói cho ta Hỗn Độn Thiên Lan ở đâu, ta vô cùng cảm kích, nói không chừng còn sẽ giúp ngươi tìm cách thoát khỏi phong ấn. Nhưng nếu ngươi không định nói cho ta, vậy thì đừng cản đường của ta. Cho dù ngươi là viêm long tổ gì đó!”
Chiến ý của Cửu Thiên sôi sục, trọng kiếm Vô Phong đã chĩa về phía mặt của viêm long tổ.
Viêm long tổ nghe thấy Cửu Thiên tới tìm Hỗn Độn Thiên Lan, bỗng giọng điệu cao vút, lớn giọng hét lên.
“Lại tới tìm Hỗn Độn Thiên Lan, con người à. Ta nói cho ngươi biết, Hỗn Độn Thiên Lan không phải là vật các ngươi có thể nhòm ngó, đã hết năm giây. Ngươi có thể đi chết rồi!”
Viêm long tổ đột nhiên há to cái miệng đỏ lòm, một ngọn lửa màu đỏ cực kỳ nóng lao về phía Cửu Thiên.
Lúc ngọn lửa xuất hiện, đạo chi lực ở xung quanh đều bị thiêu đốt.
Lực lượng như này không phải đại đạo, nhưng lại áp chế triệt để đại đạo khác.
Nó thậm chí có thể khiến người khác không thể ngưng tụ đạo chi lực.
Chiêu này nhìn trông khí thế cuồn cuộn, thực chất là biểu hiện đỉnh phong của kinh nghiệm và lực lượng.
Cửu Thiên vốn muốn cầm kiếm xông lên, nhưng giữa chừng lại phát hiện đạo chi lực trên người mình cũng bị thiêu đốt.
Thần sắc thay đổi, lúc này Cửu Thiên chỉ có thể hai chọn một, hoặc đổi chiêu tức thời, giơ trọng kiếm Vô Phong lên chặn. Hoặc là phớt lờ những ngọn lửa trên người, vẫn chém một kiếm.
Không do dự, Cửu Thiên trực tiếp chọn tiếp tục chém.
Trọng kiếm mang theo một phiến ánh sáng mạnh, phân tách ngọn lửa lao tới, hai bên va chạm, giống như ánh sáng phá dòng nước lũ. Lực lượng bắn tung tóe, khiến mọi người đang quan sát ở bên ngoài đều phải tập trung tinh thần, bức màn ánh sáng đó cũng bắt đầu rung dữ dội, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, trong bức màn ánh sáng, bóng dáng của Cửu Thiên bỗng biến to.
Thân Hóa Thiên Địa, Sinh Tử Luân Chuyển Kình, Lục Chuyển, Âm Dương Diệt!
Trên người Cửu Thiên vẫn có ngọn lửa đang cháy, nhưng những ngọn lửa này căn bản không thể đốt xuyên làn da của Cửu Thiên.
Nhục thân của hắn trở thành phòng ngự kiên cố hơn đạo vực. Đồng tử của viêm long tổ cũng co rút theo. Lúc này nó mới phát hiện, con người tới lần này, hình như có hơi mạnh!
Kiếm quang cuối cùng xuyên qua ngọn lửa ngập trời, đánh vào trên người viêm long tổ.
Keng một tiếng!
Viêm long tổ bất động, đối kháng một kiếm của Cửu Thiên, nhưng vảy trên người nó chỉ xuất hiện một vệt trắng, không có nứt vỡ.
“Hừ, chẳng qua cũng chỉ vậy.
Viêm long tổ khế cười thành tiếng, nói.
Cửu Thiên lại nhoẻn miệng cười, một tay siết lại, nói: "Chưởng Thiên!”
Ngay lập tức, cơ thể của viêm long tổ bắt đầu nổ từng chút. Sự kết hợp giữa võ kỹ và pháp quyết, lúc này thể hiện uy lực đáng sợ.
Tiếng kêu thảm thiết của viêm long tổ khiến đám người bát trưởng lão xem ở bên ngoài không khỏi kinh hãi.
Bây giờ bọn họ nên cảm thấy may mắn lúc đầu khi bọn họ truy sát Cửu Thiên, Cửu Thiên không có dùng chiêu này đối với bọn họ.
“Con người, con người đáng chết, ngươi to gan dám làm ta bị thương. Ta phải biến ngươi thành tro bụi, gừ!”
Viêm long tổ phát ra tiếng rồng gầm đáng sợ, sau đó trên người của nó bắt đầu bốc lên những chùm ánh sáng màu trắng, bên trong dường như còn lưu chuyển Hỗn Độn chi khí đang cháy.
“Ha ha, Tiểu Hồng, có phải là ngươi không, ta nghe ra giọng nói của ngươi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất