Con người có thần hồn, rồng có long châu.
Đối với một con rồng mà nói, không có thứ gì quan trọng hơn long châu.
Khi viêm long tổ thật sự phóng thích long châu của mình ra, Cửu Thiên đã có thể tin chắc con viêm long này không phải đang giở trò với bọn họ.
Bởi vì không có bất cứ ai hoặc thú hoang nào, khi giở trò, sẽ lấy ra thứ trí mạng nhất của mình mà không chút giữ lại.
Long châu trực tiếp bay về phía Cửu Long Huyền Cung Tháp, từ từ rơi vào phía trên cùng của Cửu Long Huyền Cung Tháp.
Ngay lập tức, long châu hóa thành một chấm sáng màu đỏ, khảm ở trên đỉnh tháp.
Lúc này, Cửu Thiên mới nhìn thấy, thì ra ở chỗ đỉnh tháp của Cửu Long Huyền Cung Tháp thật sự có một vài chỗ lõm xuống.
Cửu Thiên vốn tưởng đó là phù ấn hoặc đồ trang trí. Không ngờ lại chừa lại cho long châu.
Hắn phát hiện mình hình như từ đầu tới cuối đã coi thường Cửu Long Huyền Cung Tháp.
Là thần khí truyền thừa từ viễn cổ tới nay, luôn không bị tiêu diệt. Cửu Long Huyền Cung Tháp chưa khôi phục hoàn toàn đã giúp hắn không ít việc.
Nếu có một ngày nó thật sự có thể khôi phục hoàn toàn.
Cũng là do Cửu Long Huyền Cung Tháp này giỏi nói phét quá, lại hay nói nhảm, cho nên Cửu Thiên không mấy để ý lời mà bình thường nó nói.
Bây giờ xem ra, hắn hình như quả thật còn rất nhiều thứ cần thỉnh giáo Cửu Long Huyền Cung Tháp.
Ít nhất trong chuyện người nghịch thần của năm đó, Cửu Thiên thật sự muốn biết nhiều hơn.
Không chỉ là tò mò, còn vì vừa rồi viêm long tổ cũng nói hai chữ sứ giả.
Cửu Thiên theo bản năng nghĩ tới thần sứ, lập tức lại nghĩ tới Linh Bối. Không hiểu rõ cái này, trong lòng Cửu Thiên sẽ không yên.
Triệt thủ thu lấy long châu của viêm long tổ, Cửu Long Huyền Cung Tháp cười to nói: “Ha ha, chủ nhân vĩ đại. Ta cuối cùng cũng khôi phục rồi, bây giờ hãy gọi ta là Cửu Long Viêm Tháp, từ nay về sau, chủ nhân người chỉ đợi xem ta càn quét thiên hạ đi
Cửu Thiên lạnh nhạt nói: “Ngươi không phải nên thu hồi chín thần long mới tính là triệt để khôi phục ư? Bây giờ chỉ có một viên long châu mà thôi, như vậy cũng tính là hoàn toàn khôi phục ư?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp cười đáp: “Đó là thời kỳ toàn thịnh của ta, vừa được luyện hóa ra, uy thế của thần binh vô tận, âm dương Hỗn Độn trong tháp mở hoàn toàn. Nhưng bây giờ, ha ha, ta sớm đã bị đánh tan rồi, hiện nay thân tháp này chỉ có thể tính là cơ thể tàn phá, ta không dễ gì mới mượn một chút mảnh vỡ đó khôi phục lại. Muốn so với thời kỳ toàn thịnh, sao có thể chứ. Với tình hình hiện nay của ta, như này coi như là hoàn toàn khôi phục rồi. Trừ phi, chủ nhân vĩ đại người có thể giúp ta đúc lại thân tháp, cửu long tề tựu!”
Cửu Thiên gật đầu hiểu ý, thì ra là vậy.
Thì ra giống trọng kiếm Vô Phong trong tay hắn, đều không phải dáng vẻ ban đầu.
Cũng đúng, từ viễn cổ tới bây giờ đã qua bao nhiêu năm như thế. Nếu còn có thể hoàn hảo không tổn bao, nó có thể dùng hai chữ thần binh để hình dung ư.
Lật tay, Cửu Thiên thu hồi Cửu Long Huyền Cung Tháp đang vô cùng kích động, vô cùng đắc ý, để Lão Cửu và Tiểu Hồng giao lưu tình cảm. Hắn còn chuyện quan trọng phải
làm!
Bay về phía trước, Cửu Thiên đi tới bên cạnh nhục thân của viêm long tổ, đưa tay dùng kiếm rạch nhục thân của viêm long tổ ra.
Mất đi long châu, xác rồng này của viêm long tổ coi như đã “chết” hẳn rồi.
Chỉ dùng mấy giây thì nhanh chóng đổi màu, giống như nhục thân nhanh chóng biến thành đá.
Cửu Thiên theo nguyên tắc sử dụng hết mọi vật, không lãng phí, nhanh tay nhanh mắt lấy một ít máu của viêm long tổ, sau đó kết hợp với dược liệu nhanh chóng điều chế ở
trong bàn tay.
Loại chuyện này, hắn từ rất lâu đã thấy Ngô Tân sư phụ làm. Năm đó hắn cũng là người từng uống máu rồng, hiệu quả như thế nào, trong lòng hắn có tính toán.
Bây giờ, động tác của hắn nhanh hơn Ngô Tân năm đó, máu rồng điều chế xong, bất luận từ dược lực hay từ màu sắc cũng tốt hơn Ngô Tân năm đó.
Nếu Ngô Tân sư phụ ở đây, nhất định sẽ gật đầu tán thưởng, Cửu Thiên đã bắt đầu dần dần từ các phương diện, vượt qua sư phụ của mình.
Có câu con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, chính là đạo lý này.
Cửu Thiên cất máu rồng đi, thứ này không có tác dụng lớn với bản thân hắn, nhưng cầm về cho con cháu của Cửu gia, vẫn rất không tệ.
Ít nhất có thể bảo đảm con cháu của Cửu gia trước khi vào Địa Canh cảnh thì cơ thể mạnh mẽ, không dễ tử thương. Còn lại, có thể đợi sau khi Tiểu Hắc tỉnh lại, để nó uống một chút, nói không chừng có thể có tác dụng gì đó.
Làm xong tất cả chuyện này, Cửu Thiên bắt đầu tìm kiếm Hỗn Độn Thiên Lan ở xung quanh.
Nếu lần trước năm vị trưởng lão bị viêm long tổ cản lại, bọn họ dám chắc chắn vị trí của Hỗn Độn Thiên Lan này như vậy thì chứng tỏ chắc chắn là từng nhìn thấy.
Vậy thì chắc ở quanh đây mới đúng, bay về phía một chút, sau khi Cửu Thiên một kiếm chém một đống đá màu đỏ ra.
Bỗng nhìn thấy một phiến Hỗn Độn Thiên Lan mọc ở trên vách đá.
Hình dáng của chúng sêm sêm với phù ấn trên người Cửu Thiên. Chỉ có điều có một số bông đang chớm nở, một số bông đang nở rộ rực rỡ.
Cửu Thiên nhìn ra được, tuy chúng mọc ở vách đá nhưng hình như luôn hấp thụ lực lượng phóng ra từ trên người viêm long tổ. Còn về thân rễ của những đóa Hỗn Độn Thiên Lan này đều thấp thoáng ánh đỏ, thấp thoáng phóng ra Hỗn Độn chi khí, đều là trạng thái hình rồng.
Cửu Thiên không hề khách sáo, quét sạch số Hỗn Độn Thiên Lan này, thoảng mười cây, không chừa lại cây nào.
Cách làm này, các vị trưởng lão nhìn mà xót. Bây giờ bọn họ đã bắt có hơi lo lắng, sau khi Cửu Thiên đi ra liệu có cho bọn họ Hỗn Độn Thiên Lan không.
Nếu Cửu Thiên không cho, vậy nơi sản sinh Hỗn Độn Thiên Lan duy nhất mà bọn họ biết sẽ không còn nữa. Sau này muốn tìm Hỗn Độn Thiên Lan cũng là vấn đề khó.
Bát trưởng lão cúi đầu tức tối, ải thứ hai này của ông ta căn bản không có chút công hiệu nào.
Ngược lại để Cửu Thiên có thêm một viên long châu, mười cây thần dược. Thật sự lỗ quá lỗ.
Các đệ tử khác của Thần Hoàng nhất mạch, bọn họ hoàn toàn không biết nên nói gì.
Bây giờ bọn họ đã có chút nghi ngờ, mấy vị trưởng lão này có thật lòng muốn lấy lại vị trí tông chủ không.
Nhìn như này, sao giống như cố ý thả thế. Nhất là Cửu Thiên sử dụng công pháp Đạo Diệt, gần như không có bao nhiêu đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch cho rằng đây là công pháp mà chính Cửu Thiên tu luyện trong ba ngày.
Theo bọn họ thấy, Cửu Thiên chắc chắn dưới sự giúp đỡ của vị trưởng lão nào đó, sớm đã tới núi Thần Hoàng nhiều ngày, bây giờ chẳng qua là phối hợp diễn một vở kịch thôi. Ánh mắt bọn họ nhìn sang các vị trưởng lão đều trở nên nghi ngờ.
Cửu trưởng lão nhìn sang bát trưởng lão nói: “Ông có muốn nói cái gì không? Bát trưởng lão.
Bát trưởng lão đã không dám cáu nữa, ông ta cũng không biết tại sao lại phát triển thành như này.
Khựng lại một chút, bát trưởng lão dường như mang theo chút hy vọng cuối cùng, nói: “Khoan đã, tôi đặt ở viên đá mà đại trưởng lão cho trong cánh cửa quay về. Nếu cậu ta không tới được cánh cửa đó, nói không chừng còn có thể xoay chuyển.”
Trong tay cầm một viên đá nhỏ, Cửu Thiên cười thành tiếng, nói: “Thứ này, trông thật quen mắt!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất